ĐỐI DIỆN KẺ SÁT NHÂN
Câu chuyện bắt đầu từ 40 năm về trước,vào một buổi chiều tháng 12 năm 1965 chan hòa ánh nắng. Cậu bé Huy 15 tuổi vừa bước xuống xe buýt trên đại lộ Võ Duy Nguy gần nhà cậu ta ở khu Phú Nhuận. Hôm ấy đầu óc Huy miên man nghĩ đến buổi lễ Giáng sinh chỉ còn 5 ngày nữa là diễn ra trong tưng bừng, náo nhiệt. Cậu ta không để ý đến một gả đàn ông đang bước đến gần và cất tiếng nói trước:
Hì! Tôi là người bạn của ba cậu.Chúng tôi đang chuẩn bị một buổi chiêu đải dành cho ba cậu, nhưng tôi không biết mua cho ông món quà nào. Cậu có thể giúp tôi chọn nó không? Chúng ta sẽ trở về ngay thôi.
Huy đồng tình, cậu nóng lòng muốn làm một điều gì cho ba cậu, vốn là một luật sư. Họ đi đến một chiếc xe hơi đậu cách đó 2 dãy nhà và bước lên xe. Gả đàn ông lái xe chạy về phía Nam, hướng ra ngoại ô thành phố , và trở nên ít nói khi đến những con đường dẫn đến những đám đất hoang trống trải. Đến một quãng đường vắng, hắn ta lách xe qua một bên,cho biết là đã đi nhầm đường,rồi đưa cho Huy một tấm bản đồ nhờ tìm đại lộ chính . Trong lúc cậu bé chăm chú xem bản đồ,hắn ta bước ra sau xe. Ít lâu sau,bổng nhiên Huy nghe đau nhói sau lưng,y như bị ong chích. Cậu nghe đau thêm một lần nữa, xoắn người lại trên ghế xe rồi bật đứng lên vì sợ hải. Đôi mắt gả đàn ông trở nên sắc lạnh và dữ tợn,một cánh tay hắn cầm một con dao giơ lên.
Huy cố tìm cách tự vệ nhưng gả đàn ông đẩy cậu xuống sàn xe và hươ đi hươ lại con dao trên mình cậu. Rồi hắn cắm mũi dao xuống sàn xe để cho Huy đi về chổ ngồi,và tiếptục lái xe chạy xa thành phố hơn nữa. Được một quãng hắn nói:
- Ba mày làm tao tốn rất nhiều tiền và cư xử không ra gì với tao…Huy ngồi dán người vào ghế, sợ quá không thốt được lời nào. Gả đàn ông quay sang đường vào khu vực Quang Trung -Hốc môn và nói tiếp:
- Tao sẽ bỏ mày xuống cách đây vài cây số và sẽ gọi cho ba mày đến đón mày về. Xe chạy một hồi nữa,rẽ sang con đường đấtvà tiến sát vào một khoảng đất hẻo lánh. Gả đàn ông ra lệnh cho Huy bước xuống xe. Cậu bé đi một quãng ngắn rồi đến ngồi đối diện với một bụi cây,không biết rằng gả đàn ông đang bước đến phía sau mình với một khẩu súng ngắn trong tay. Cậu ta không hề có cảmgíac về viên đạn khi nó xuyên qua thái dương bên trái của cậu.
Đã 6 ngày qua,ba mẹ Huy không biết con mình còn sống hay đã chết.Mỗi ngày trôi đi,hy vọng tàn rụi dần.Không ai nhìn thấy cảnh bắt cóc,và cơ quan cảnh sát cũng chưa tìmra manh mối nào. Sau lễ Giáng Sinh một ngày,hai người nhận cú điện thoại của Ty Cảnh Sát Gia Định báo tin là người ta tìmthấy Huy trên một khu đất hoang gần đường đi thuộc vùng Gò Vấp. Từ đấy câu chuyện cậu bé bị bắt cóc và thoát chết một cách kỳ lạ được tô đậm nét trên các phương tiện thông tin ở Sài gon - Gia Định. Huy kể lại rằng sau khi nằm bất tỉnh mấy ngày liền cậu tỉnh dậy và loạng choạng bước đi, may gặpmột người lái xe ôm chạy ngang qua đi cấp cứu . Viên đạn xuyên thái dương làm tổn thương dây thần kinh thị giác bên trái khiến mắt trái cậu bị mù vĩnh viễn. Mọi người cho rằng sự sống sót củ cậu là một điều kỳ diệu khó có thể tưởng tượng nổi.
Trong những tuần lễ tiếp sau,các cảnh sát hình sự làm việc cật lực với Huy nhầm nhận diện kẻ gây án. Cậu bé mô tả sự oán giận mà hắn ta đã biểu lộ với ba cậu và những chi tiết về nhận dạng của hắn, kể cả vết xăm trên cánh tay. Các cảnh sát hình sự khai thác danh sách kẻ bị tình nghi,trong số đó có một nam y tá mà ba Huy đã thuê để chăm sóc cho người chú đã già… gần đây,ông sa thải hắn ta vì đã uống rượu trong lúc làm việc. Tên hắn là Ngà.
Huy được các cảnh sát cho xem hàng trăm bức ảnh,nhưng có lẽ do còn bị cú sốc quá nặng ảnh hưởng đến tâm trí, nên cậu không nhận ra Ngà chính là kẻ đã tấn công mình. Không có bằng chứng cụ thể, dù nghi ngờ Ngà cơ quan cảnh sát cũng không thể bắt giử y. Năm tháng trôi qua,hắn ta vẫn sống nhỡn nhơ trong xã hội.Ở bộ phận đặc biệt điều tra tội phạm, một trong những người bức xúc về trường hợp của Huy là Trung Uùy Q, ông có 2 đứa cháu ở vào độ tuổi của Huy nên vụ án đã gây cho ông ấn tượng mạnh. Oâng tin rằng thủ phạmtrong vụ này chính là Ngà. Khi nhân viên cảnh sát đến nhà hắn mở cuộc thẩmvấn, Ngà mở cửa ra với vẻ tự đắc. Hẳn nhiên là hắn phủ nhận mọi hành vi dính líu đến cuộc bắt cóc mưu sát Huy. Nhiều năm trôi qua Q vẫn tiếp tục theo dõi hắn. Qua những thông tin thu được ,ông có thể " lắp ghép" thành hình ảnh một gả đàn ông nghiện rượu đồi bại và đầy ác ý. Ngà không có bạn bè và gia đình hắn cũng không có mối liên lạc vì với hắn.
Về phần Huy,cuộc sống tiếp tục đi xuống vì không bao giờ cậu cảm thấy an toàn. Cậu không mấy khi đi ra ngoài một mình, vì là người duy nhất nhìn thấy thủ phạm,cậu có nhiều nguy cơ bị sát hại để ém nhẹm.
Hầu như đêm nào cậu cũng phải ngủ dưới sàn,ngay chân giường của ba mẹ,bất cứ một tiếng động nào cũng có thể làm cho cậu giật nẩy người. Khi lớn lên,cậu có ý thức hơn về con mắt bị tổn thương,luôn có cảmgíac là mọi người đang nhìn mình chằm chằm. Sau khi học xong bậc trung học. Huy vào đại học Luật khoa Sàigon,theo ban kinh tế học.
Nặm 1975 cậu 25 tuổivà đã thấy mãn nguyện về cuộc sống của mình,nổi kinh hoàng quá khứ hầu như tan biến, duy có một vấn đề còn ám ảnh anh, đó là sẽ phải làm thế nào nếu có dịp chạmmặt với người đã có ý định giết mình cách đấy 10 năm. Rồi anh tự nhủ: " Ta hy vọng là có đủ sức mạnh để tha thứ cho hắn . Nếu không, ta lại phải sống trong oán hận và thù hằn như chính hắn" Một bửa nọ, Huy ngạc nhiên nhận được cú điện thoại của Q, lúc này đang công tác nội chính của A 425. Viên chức cảnh sát này kể rằng đồng sự của ông vừa đến thăm một bệnh việntư ở Phú Nhuận và nhận ra Ngà là một bệnh nhân đang điều trị ở đó . Q lái xe đến đó gặp đương sự và sau khi biểu lộ một thái độ thiếu cởi mở Ngà đã thú nhận chính mình bắt cóc Huy.
Bên kia đầu dây nói,tiếng nói của Q tiếp tục vang lên:
- Anh có muốn gặp người đã cố giết anh không?
- Huy bối rối giây lát rồi trả lời dứt khoát:
- Vâng,tôi muốn gặphắn ta…
Ngày hôm sau ,anh thân hành đến bệnh viện. Khi đi dọc theo hành langdẫn đến căn phòng của Ngà, anh nghe bụng thót lại. Chưa bao giờ anh cảm thấy thần kinh căng thẳng như lúc ấy. Liệu anh có thể bắt tay người đã kê súng bắn vào đầu anh và bỏ mặc anh sau đó? Khi đến gần phòng Ngà . Huy đứng lai phía ngoài cửa , cố nén xúc động. Đến khi bước vào,anh không ngờ đến những gì mình đang thấy. Nằmtrên giường bệnh không phải là một con quái vật trong những cơn ác mộng của anh trước đây mà là một ông già cao tuổi, thân thể tiều tụy,nặng không đến 30 kílogam. Đôi mắt bị tăng nhãn áp của ông ta nhìn trừng trừng lên trần nhà.
Huy tự giới thiệu mình và nhìn thấy vẻ kiêu ngạo cũ thoáng qua trên gương mặt ông già . Oâng ta chối bỏ những gì đang nghe anh thanh niên kể lại. Nhưng sau đó,ông ta im lặng giây lâu, gương mặt trở nên dịu hơn. Và ông ta bắt đầu run lên rồi la hét dữ dội.
Cuối cùng Ngà đưa bàn tay khô đétcho Huy nắm và thều thào: " Tôi rất lấy làm tiếc. Tôi rất ân hận". Huy nhìn ông ta, cảm thấy lòng dâng lên một niềm trắc ẩn khó tả . Anh nói:
- tôi muốn hiểu rằng tôi đã gặp may.Những gì ông đã làm không phải là sự kết thúc ý nghĩa của đời tôi mà là sự bắt đầu.
- Ngà bóp chặt tay anh và thều thào:
- Tôi rất sung sướng. Trong ba tuần lễ sau đó,hầu như ngày nào Huy cũng đến thăm Ngà. Gương mặt ông lão sáng lên mỗi lần nghe tiếng nói của anh vang lên. Oâng ta gắng sức kể lại cho Huy nghe về cuộc đời của mình,cuộc đời của một cậu bé mất cha từ nhỏ,trải phần lớn tuổi thơ trong nhà nuôi trẻ vị thành niên và lớn lên trở thành một tay nghiện rượu. Ngà bị gia đình ruồng bỏ và sống không có lấy một người bạn. Trong những năm tháng cuối đời, ông ta sống trong oán hận và tủi nhục. Gặp lại nạn nhân của mình cách đấy 10 năm và đón nhận sự tha thứ của chàng thanh niên giàu lòng nhân hậu, Ngà như được cởi bỏ hết bao nhiêudằn vặt trong lòng, nhất là khi Huy nhẹ nhàng nói với ông ta:
- - Tôi muốn tình thân hữu của hai chúng ta được bền vững.
- Đêm đó, Ngà vĩnh viễn ra đi trong giấc ngủ say…
DUY VĂN
( Viết theo chuyện kể của một CSHS)
Câu chuyện bắt đầu từ 40 năm về trước,vào một buổi chiều tháng 12 năm 1965 chan hòa ánh nắng. Cậu bé Huy 15 tuổi vừa bước xuống xe buýt trên đại lộ Võ Duy Nguy gần nhà cậu ta ở khu Phú Nhuận. Hôm ấy đầu óc Huy miên man nghĩ đến buổi lễ Giáng sinh chỉ còn 5 ngày nữa là diễn ra trong tưng bừng, náo nhiệt. Cậu ta không để ý đến một gả đàn ông đang bước đến gần và cất tiếng nói trước:
Hì! Tôi là người bạn của ba cậu.Chúng tôi đang chuẩn bị một buổi chiêu đải dành cho ba cậu, nhưng tôi không biết mua cho ông món quà nào. Cậu có thể giúp tôi chọn nó không? Chúng ta sẽ trở về ngay thôi.
Huy đồng tình, cậu nóng lòng muốn làm một điều gì cho ba cậu, vốn là một luật sư. Họ đi đến một chiếc xe hơi đậu cách đó 2 dãy nhà và bước lên xe. Gả đàn ông lái xe chạy về phía Nam, hướng ra ngoại ô thành phố , và trở nên ít nói khi đến những con đường dẫn đến những đám đất hoang trống trải. Đến một quãng đường vắng, hắn ta lách xe qua một bên,cho biết là đã đi nhầm đường,rồi đưa cho Huy một tấm bản đồ nhờ tìm đại lộ chính . Trong lúc cậu bé chăm chú xem bản đồ,hắn ta bước ra sau xe. Ít lâu sau,bổng nhiên Huy nghe đau nhói sau lưng,y như bị ong chích. Cậu nghe đau thêm một lần nữa, xoắn người lại trên ghế xe rồi bật đứng lên vì sợ hải. Đôi mắt gả đàn ông trở nên sắc lạnh và dữ tợn,một cánh tay hắn cầm một con dao giơ lên.
Huy cố tìm cách tự vệ nhưng gả đàn ông đẩy cậu xuống sàn xe và hươ đi hươ lại con dao trên mình cậu. Rồi hắn cắm mũi dao xuống sàn xe để cho Huy đi về chổ ngồi,và tiếptục lái xe chạy xa thành phố hơn nữa. Được một quãng hắn nói:
- Ba mày làm tao tốn rất nhiều tiền và cư xử không ra gì với tao…Huy ngồi dán người vào ghế, sợ quá không thốt được lời nào. Gả đàn ông quay sang đường vào khu vực Quang Trung -Hốc môn và nói tiếp:
- Tao sẽ bỏ mày xuống cách đây vài cây số và sẽ gọi cho ba mày đến đón mày về. Xe chạy một hồi nữa,rẽ sang con đường đấtvà tiến sát vào một khoảng đất hẻo lánh. Gả đàn ông ra lệnh cho Huy bước xuống xe. Cậu bé đi một quãng ngắn rồi đến ngồi đối diện với một bụi cây,không biết rằng gả đàn ông đang bước đến phía sau mình với một khẩu súng ngắn trong tay. Cậu ta không hề có cảmgíac về viên đạn khi nó xuyên qua thái dương bên trái của cậu.
Đã 6 ngày qua,ba mẹ Huy không biết con mình còn sống hay đã chết.Mỗi ngày trôi đi,hy vọng tàn rụi dần.Không ai nhìn thấy cảnh bắt cóc,và cơ quan cảnh sát cũng chưa tìmra manh mối nào. Sau lễ Giáng Sinh một ngày,hai người nhận cú điện thoại của Ty Cảnh Sát Gia Định báo tin là người ta tìmthấy Huy trên một khu đất hoang gần đường đi thuộc vùng Gò Vấp. Từ đấy câu chuyện cậu bé bị bắt cóc và thoát chết một cách kỳ lạ được tô đậm nét trên các phương tiện thông tin ở Sài gon - Gia Định. Huy kể lại rằng sau khi nằm bất tỉnh mấy ngày liền cậu tỉnh dậy và loạng choạng bước đi, may gặpmột người lái xe ôm chạy ngang qua đi cấp cứu . Viên đạn xuyên thái dương làm tổn thương dây thần kinh thị giác bên trái khiến mắt trái cậu bị mù vĩnh viễn. Mọi người cho rằng sự sống sót củ cậu là một điều kỳ diệu khó có thể tưởng tượng nổi.
Trong những tuần lễ tiếp sau,các cảnh sát hình sự làm việc cật lực với Huy nhầm nhận diện kẻ gây án. Cậu bé mô tả sự oán giận mà hắn ta đã biểu lộ với ba cậu và những chi tiết về nhận dạng của hắn, kể cả vết xăm trên cánh tay. Các cảnh sát hình sự khai thác danh sách kẻ bị tình nghi,trong số đó có một nam y tá mà ba Huy đã thuê để chăm sóc cho người chú đã già… gần đây,ông sa thải hắn ta vì đã uống rượu trong lúc làm việc. Tên hắn là Ngà.
Huy được các cảnh sát cho xem hàng trăm bức ảnh,nhưng có lẽ do còn bị cú sốc quá nặng ảnh hưởng đến tâm trí, nên cậu không nhận ra Ngà chính là kẻ đã tấn công mình. Không có bằng chứng cụ thể, dù nghi ngờ Ngà cơ quan cảnh sát cũng không thể bắt giử y. Năm tháng trôi qua,hắn ta vẫn sống nhỡn nhơ trong xã hội.Ở bộ phận đặc biệt điều tra tội phạm, một trong những người bức xúc về trường hợp của Huy là Trung Uùy Q, ông có 2 đứa cháu ở vào độ tuổi của Huy nên vụ án đã gây cho ông ấn tượng mạnh. Oâng tin rằng thủ phạmtrong vụ này chính là Ngà. Khi nhân viên cảnh sát đến nhà hắn mở cuộc thẩmvấn, Ngà mở cửa ra với vẻ tự đắc. Hẳn nhiên là hắn phủ nhận mọi hành vi dính líu đến cuộc bắt cóc mưu sát Huy. Nhiều năm trôi qua Q vẫn tiếp tục theo dõi hắn. Qua những thông tin thu được ,ông có thể " lắp ghép" thành hình ảnh một gả đàn ông nghiện rượu đồi bại và đầy ác ý. Ngà không có bạn bè và gia đình hắn cũng không có mối liên lạc vì với hắn.
Về phần Huy,cuộc sống tiếp tục đi xuống vì không bao giờ cậu cảm thấy an toàn. Cậu không mấy khi đi ra ngoài một mình, vì là người duy nhất nhìn thấy thủ phạm,cậu có nhiều nguy cơ bị sát hại để ém nhẹm.
Hầu như đêm nào cậu cũng phải ngủ dưới sàn,ngay chân giường của ba mẹ,bất cứ một tiếng động nào cũng có thể làm cho cậu giật nẩy người. Khi lớn lên,cậu có ý thức hơn về con mắt bị tổn thương,luôn có cảmgíac là mọi người đang nhìn mình chằm chằm. Sau khi học xong bậc trung học. Huy vào đại học Luật khoa Sàigon,theo ban kinh tế học.
Nặm 1975 cậu 25 tuổivà đã thấy mãn nguyện về cuộc sống của mình,nổi kinh hoàng quá khứ hầu như tan biến, duy có một vấn đề còn ám ảnh anh, đó là sẽ phải làm thế nào nếu có dịp chạmmặt với người đã có ý định giết mình cách đấy 10 năm. Rồi anh tự nhủ: " Ta hy vọng là có đủ sức mạnh để tha thứ cho hắn . Nếu không, ta lại phải sống trong oán hận và thù hằn như chính hắn" Một bửa nọ, Huy ngạc nhiên nhận được cú điện thoại của Q, lúc này đang công tác nội chính của A 425. Viên chức cảnh sát này kể rằng đồng sự của ông vừa đến thăm một bệnh việntư ở Phú Nhuận và nhận ra Ngà là một bệnh nhân đang điều trị ở đó . Q lái xe đến đó gặp đương sự và sau khi biểu lộ một thái độ thiếu cởi mở Ngà đã thú nhận chính mình bắt cóc Huy.
Bên kia đầu dây nói,tiếng nói của Q tiếp tục vang lên:
- Anh có muốn gặp người đã cố giết anh không?
- Huy bối rối giây lát rồi trả lời dứt khoát:
- Vâng,tôi muốn gặphắn ta…
Ngày hôm sau ,anh thân hành đến bệnh viện. Khi đi dọc theo hành langdẫn đến căn phòng của Ngà, anh nghe bụng thót lại. Chưa bao giờ anh cảm thấy thần kinh căng thẳng như lúc ấy. Liệu anh có thể bắt tay người đã kê súng bắn vào đầu anh và bỏ mặc anh sau đó? Khi đến gần phòng Ngà . Huy đứng lai phía ngoài cửa , cố nén xúc động. Đến khi bước vào,anh không ngờ đến những gì mình đang thấy. Nằmtrên giường bệnh không phải là một con quái vật trong những cơn ác mộng của anh trước đây mà là một ông già cao tuổi, thân thể tiều tụy,nặng không đến 30 kílogam. Đôi mắt bị tăng nhãn áp của ông ta nhìn trừng trừng lên trần nhà.
Huy tự giới thiệu mình và nhìn thấy vẻ kiêu ngạo cũ thoáng qua trên gương mặt ông già . Oâng ta chối bỏ những gì đang nghe anh thanh niên kể lại. Nhưng sau đó,ông ta im lặng giây lâu, gương mặt trở nên dịu hơn. Và ông ta bắt đầu run lên rồi la hét dữ dội.
Cuối cùng Ngà đưa bàn tay khô đétcho Huy nắm và thều thào: " Tôi rất lấy làm tiếc. Tôi rất ân hận". Huy nhìn ông ta, cảm thấy lòng dâng lên một niềm trắc ẩn khó tả . Anh nói:
- tôi muốn hiểu rằng tôi đã gặp may.Những gì ông đã làm không phải là sự kết thúc ý nghĩa của đời tôi mà là sự bắt đầu.
- Ngà bóp chặt tay anh và thều thào:
- Tôi rất sung sướng. Trong ba tuần lễ sau đó,hầu như ngày nào Huy cũng đến thăm Ngà. Gương mặt ông lão sáng lên mỗi lần nghe tiếng nói của anh vang lên. Oâng ta gắng sức kể lại cho Huy nghe về cuộc đời của mình,cuộc đời của một cậu bé mất cha từ nhỏ,trải phần lớn tuổi thơ trong nhà nuôi trẻ vị thành niên và lớn lên trở thành một tay nghiện rượu. Ngà bị gia đình ruồng bỏ và sống không có lấy một người bạn. Trong những năm tháng cuối đời, ông ta sống trong oán hận và tủi nhục. Gặp lại nạn nhân của mình cách đấy 10 năm và đón nhận sự tha thứ của chàng thanh niên giàu lòng nhân hậu, Ngà như được cởi bỏ hết bao nhiêudằn vặt trong lòng, nhất là khi Huy nhẹ nhàng nói với ông ta:
- - Tôi muốn tình thân hữu của hai chúng ta được bền vững.
- Đêm đó, Ngà vĩnh viễn ra đi trong giấc ngủ say…
DUY VĂN
( Viết theo chuyện kể của một CSHS)