KQ. Nguyễn Thành Hưng
Đã bao năm chim xa rừng nhớ núi,
Mơ ngày về lập lại những kỳ công.
Cánh chim bằng Thần Tiễn giữa non sông,
Cùng kình ngư Biển Đông trời dậy sóng.
Thương về Bạn tôi Phi Tiễn Đặng Đình Phúc đã sớm lìa đàn trong ngục tù Cộng Sản.
♦
Cuộc chiến chống Cộng Sản Bắc Việt vào những năm sau cùng của Miền Nam Việt Nam đã bước vào giai đoạn mới: Chương trình Việt Nam hoá chiến tranh là một thuận lợi lớn cho lý tưởng đấu tranh của Q.L.V.N.C.H.
Các Quân Binh Chủng lúc đầu còn đầy đủ tiếp liệu như xăng nhớt đạn dược, nhưng bắt đầu thiếu hụt vào những ngày tháng chót… Riêng phần Phi Đoàn chúng tôi không bị hạn chế những phi vụ không thám và không yểm cho đơn vị quân bạn ở các tiểu khu hay Sư Đoàn bộ binh trong vùng trách nhiệm.
Trong khi đó, từ cuối Năm 1973 đến đầu năm1974 tình hình an ninh của nước láng giềng Cambodia, do Tướng Lon Nol lãnh đạo (1972-1975) suy sụp trầm trọng.
Về không yểm, KQ Cambodia hoàn toàn tê liệt vì bị các đặc công Cộng Sản Khmer Rouge xâm nhập vào phi trường gài chất nổ phá hủy hầu như hoàn toàn, kể cả một số lớn các loại chiến đấu cơ MiG 17 và Skyraider AD4N mà KQ Cam Bốt sở hữu.
Vì sự sinh tồn của chế độ, Tướng Lon Nol vận động chinh phủ Hoa Kỳ can thiệp và yêu cầu Chính Quyền Việt Nam Cộng Hoà trợ giúp về không yểm. Bộ Tổng Tham Mưu đáp ứng yêu cầu của Cambodia ngay vì cho đó là “nhất cử lưỡng tiện”, vừa giúp bạn vừa bảo vệ cạnh sườn phía Tây của Quân Khu III và Quân Khu IV (Các tỉnh thuộc miền Nam của VNCH, giáp ranh với Cam Bốt). Sư Đoàn IV Không Quân đặt bản doanh tại Trà Nóc, Cần Thơ, được chỉ thị nhận nhiệm vụ, thi hành trách nhiệm không yểm theo nhu cầu của chánh phủ bạn.
Do đó Phi Đoàn 122 Thần Tiễn của chúng tôi được chọn thi hành kế hoạch nầy. Một ngày trung tuần tháng 11 năm 1973, Trung Tá Phi Đoàn Trường Trần Trọng Khương (Hoa Kỳ) triệu tập một buổi họp khẩn cấp để duyệt xét về khả năng không yểm một cách an toàn và hữu hiệu trên Xứ Chùa Tháp. Thành phần tham dự gồm các Hoa Tiêu và Quan Sát Viên gạo cội, già dặn, đầy kinh nghiệm chiến trường, đủ khả năng đảm trách những phi vụ vượt biên vào vùng đất lạ bên kia biên giới.
Th/Tá Từ Công Phước phi đoàn phó, (Cấp bậc cuối cùng là Tr/Tá chết trong trại tù Miền Bắc). Th/Tá Nguyễn Chánh Hảo, Trưởng phòng hành quân (HK), Các Đ/U: Nguyễn Trường Phước (HK), Đặng Đình Phúc (vượt ngục bị bắn chết), Nguyễn hữu Thoàn (HK), Hồ Danh Lịch (Nhà văn KQ Kha Lăng Đa, HK), Phan thế Phiệt (HK),Trương công Tấn (phi cơ bị bắn rơi, gãy xương sống, bán thân bất toại VN), Trương Kính Duy (HK) và tôi Nguyễn Thành Hưng (HK). Tám anh em chúng tôi lập thành 4 Phi Hành Đoàn (PHD 2 người) túc trực hành quân và thay phiên nhau thi hành những phi vụ đặc biệt này.
Hai chiếc Cessna U17 được sử dụng là loại một động cơ cánh quạt 4 chỗ ngồi có tầm hoạt động xa 736 Miles (1177km). Tốc độ bình phi 130 Miles (200km/giờ) và có thể bao vùng hành quân từ 3 đến 4 giờ.
Thế là chúng tôi tuần tự luân phiên mỗi ngày một Phi Hành Đoàn, 6 giờ sáng cất cánh từ Phi Trường Trà Nóc, Cần Thơ bay sang Phi Trường Pochentong International Airport (Phnom Penh International Airport). Thi hành những phi vụ đòi hỏi trong ngày đến 5 giờ chiều bắt buộc phải trở về lại Cần Thơ. (Lý do an toàn cho PHD và phi cơ).
Tại Thủ Đô Nam Vang, có một toán quân sự hỗn hợp Việt-Miên điều hợp mọi cuộc hành quân. Khi những đồn binh hay căn cứ bị phiến quân Khmer Rouge (Khmer Đỏ) tấn công nặng cần không yểm thì ủy ban hỗn hợp Việt-Miên ra một Phi Vụ Lịnh cho Phi Hành Đoàn (PHĐ) qua tầng số không lực FM (Frequency Modulation) sau khi cất cánh trên phi trình đến Mục Tiêu (tránh bị lộ).
Có một chuyện buồn cười, lần đầu tiên mình tới Xứ Khmer. Sau khi đáp an toàn PT Quốc Tế Nam Vang thì một Thiếu Tá Không Quân Hoàng Gia Cam Bốt lái chiếc xe dân sự PEUGEOT 504 ra rước PHĐ và nói toàn tiếng Phú Lảng Sa (Pháp). Bonjour Mon Capitaine Comment Allez -Vous? Tôi và Đ/U Phúc bối rối vội vã trả lời Hello! Hello! Good morning Bien, Tres-Bien! Merci beaucoup bằng vốn tiếng Pháp đã lâu không xài từ hồi Trung học! Và Anh tự giới thiệu tên là Thạch Sôn. Chỉ huy toán Liên Hợp Cam Bốt.
Sau đó Anh đưa Phúc và Tôi vào ăn sáng (lẫn ăn trưa, Chính Phủ Miên đài thọ) nhà hàng Tàu rất sang trọng tọa lạc giữa trung tâm Thủ Đô Nam Vang (lâu quá không còn nhớ tên). Trong lúc ăn sáng Phúc và tôi cố vận dụng Pháp, Anh Ngữ lẫn “thủ ngữ” cho một cuộc đối thoại làm thân bất ngờ và không hẹn nầy! Rồi mọi chuyện cũng qua, đại ý Anh nói Chính Phủ Cam Bốt cảm ơn các Capitaine beaucoup! Et Beaucoup! Vừa thưởng thức món ăn ngon vừa nghe những lời giao hảo đầy thân tình, Phúc và Tôi cảm thấy ấm lòng.
Trên đường về Trung Tâm Hành Quân T/Tá Thạch Sôn ghé ngang chợ Trung Ương Nam Vang (như chợ Bến Thành Sài Gòn), định mua cái gì đó, chúng tôi ngồi trên xe đợi, khi về đến phòng, Anh trao cho chúng tôi mỗi người một bao thơ mở ra 2 Carte Postale (Postcard) ảnh màu Hoàng Cung vua Norodom Sihanouk và ảnh khu cổ tích đền thờ Angkor Wat cộng với bằng ban khen từ vị Tư Lịnh Không Quân, Cam Bốt.
Như đã hoạch định, 4 PHD chúng tôi luân phiên nhau có mặt bên Thủ Đô Nam Vang. Ngày nào cũng phải bay ít nhất 2 Phi Xuất, mỗi PX từ 3 đến 4 giờ và luôn luôn chở 2 quân nhân người Miên thường là một Sĩ Quan và một Hạ Sĩ Quan được trang bị máy truyền tin cá nhân để họ liên lạc thẳng với quân bạn dưới đất trong những lúc cần yểm trợ tiếp cận, hướng dẫn bộ binh, gom quân thất lạc, bảo vệ xa đoàn, bao vùng an ninh thuỷ lộ v.v…
Chúng tôi làm việc rất cực nhọc, lắm lúc lã cả người nên thỉnh thoảng Phúc càm ràm: Mẹ! Ăn cơm Chúa chẳng bao nhiêu, mà phải múa phờ râu, xứ Chùa Tháp này đâu phải là dải đất Bình Yên!
Khoảng một tuần sau, cuộc chiến bùng nổ dữ dội, liên tiếp ngày nào cũng cần đến FAC (Forward Air Control = Điều Không Tiền Tuyến) là yêu cầu các Khu trục cơ A-37 của KQVN cất cánh từ phi trường Trà Nóc, Cần Thơ lên đánh các Mục Tiêu, yểm trợ quân bạn, giải vây đồn bót mà Khmer Rouge sắp hay đã tràn ngập.
Ít khi chúng tôi bay Solo, có nghĩa là chỉ có PHĐ. Nhưng, sau đây là một “PHI VỤ SOLO LỊCH SỬ” trong đời bay bổng mà suốt đời tôi không bao giờ quên.
Số là vào trung tuần tháng 11 năm 1973, ngày hôm đó PHD chúng tôi cất cánh từ Cần Thơ đáp Nam Vang khoảng 7:30 sáng, thay vì đưa chúng tôi đi ăn sáng như thường lệ, họ đưa thắng về TTHQ/Hỗn Hơp. Trong phòng họp, sĩ quan cao cấp Cam Bốt khoảng 5 người, sĩ quan Việt Nam 3 người. Không khí có vẻ “Căng”, tôi hoang mang tự hỏi không biết có chuyện gì xảy ra!
Trước tấm bản đồ to treo trên tường, một sĩ quan cao cấp nhìn chúng tôi. Ông vừa nói vừa chỉ trên phóng đồ Hành Quân được tô đậm một ngôi sao đỏ thật to nằm chếch về hướng Đông Bắc Thủ Đô Nam Vang, khoảng 80 km đường chim bay, và ông nói bằng tiếng Pháp:
“C’est-ici Khmer Rouge! Khmer Rouge!” Ông nhấn mạnh “Khmer Đỏ” ở đây! Và yêu cầu PHD ngày hôm nay túc trực tại Trung Tâm. Dĩ nhiên là chúng tôi phải chấp hành nghiêm chỉnh.
Thật là một ngày đầy căng thẳng, giờ phút trôi qua thật nặng nề. Tôi và Phúc đợi và đợi… Phòng HQ ngột ngạt, rồi bất ngờ đường dây Hotline reo vang, nhìn đồng hồ tay điểm 3 giờ chiều.
Thật là một ngoại lệ, nếu cần phi cơ khu trục yểm trợ giờ này có thể bất khả thi vì buổi chiều thời tiết thường không được thuận lợi. Phúc và Tôi vội vàng khoác áo mưu sinh thoát hiểm, đeo dây súng ngắn P-38, chụp túi nón bay. Ra khỏi phòng, đã có xe đợi sẵn phóng nhanh ra phi trường. Chúng tôi nổ máy, gọi đài không lưu Phnom Penh Tower yêu cầu cất cánh khẩn cấp.
Bình phi ở cao độ 8.000 bộ. Tôi gọi Trung Tâm Hành Quân trên tầng số FM để tránh bị bại lộ; chúng tôi luôn nhận phi lịnh được mã hoá tất cả các nội dung trong đặc lịnh truyền tin trên phi trình đến mục tiêu.
– November Victor (Nam Vang), Thần Tiễn gọi.
– Thần Tiễn, November Victor nghe 5/5.
– Cất cánh được 10 phút trên đường đến mạnh mẽ, tư tưởng.(MT).
– OK! Đây là tọa độ oanh kích. Gởi!
– Sẵn sàng. Nhận!
Giải mã tọa độ và nội dung phi lịnh xong, tôi đánh dấu các chi tiết trên bản đồ. Trời! Trời! Xem kỹ lại mục tiêu không phải nằm ở hướng Đông Bắc mà ở phía Tây Bắc, hai vị trí cách nhau trên cả 100 cây số ngàn! (Chắc Ông này học sách lược của Việt Cộng, áp dụng lối Dương Đông Kích Tây!).
Chúng tôi vội vàng chuyển hướng phi cơ về Tây Bắc và hạ dần cao độ trên đường đến mục tiêu. Nhìn xuống những cánh đồng khô vàng nhạt xen lẫn màu xanh thẳm của xóm làng, những cánh rừng thưa, cây cối, nhà cửa nối tiếp nhau vùn vụt biến mất sau đôi cánh. Đây rồi! Tôi giật bắn người, lắc mạnh tay lái, Phúc hoảng hốt bấm Intercom:
– Hưng, có chuyện gì?
– Phúc, Mày nhìn MT hướng 2 giờ kìa! Một ngôi chùa!
– Đúng! Một ngôi chùa thật uy nghi, tráng lệ phơi mình dưới nắng chiều, phản chiếu lấp lánh những mái cong màu đỏ thẩm sáng lung linh bao quanh bởi những hàng cây xanh biếc. Trước mặt Chùa là con đường có hai hàng cây chạy từ Bắc xuống Nam, xa hơn nữa là một hồ nước rộng, có những hàng cây xanh và bụi rậm mọc chung quanh, vùng đất thấp này nằm phía Nam không xa biển hồ Tonle’ Sap (hồ nước ngọt lớn nhất Đông Nam Á, vựa cá xứ Chùa Tháp).
Tôi bảo Phúc: mày lên 8500 bộ bình phi, tao liên lạc với Trung Tâm Hành Quân để xác định lại mục tiêu, có thể họ gởi sai vì mình chưa bao giờ nhận một phi Lịnh quái đản như thế này!
– November Victor, đây Thần Tiễn gọi.
-Thần Tiễn, November Victor nghe.
– Yêu cầu November Victor chuyển phi lịnh một lần nữa, vì mục tiêu không đúng với thuyết trình buổi sáng!
– Chờ!
– OK!
– Chuẩn bị, Gởi.
-Sẵn sàng, Nhận.
Giải mã lần thứ hai thì mục tiêu vẫn là ngôi Chùa đó, nhưng tình báo cho biết thêm có nhiều viên chức cao cấp Khmer Đỏ trá hình khoác áo cà sa biến thành sư Cô, sư Ông, Hoà Thượng… tổ chức buổi họp mật tại đây.
-Thần Tiễn, đây Paddy. (Đài Kiểm Báo của Quân Khu IV đặc trách khí tượng, an ninh không phận Miền Tây, giáp xứ Chùa Tháp).
– Thần Tiễn nghe, Paddy.
– Bạn chuẩn bị FAC với Thần Báo 41: 2 A37 cất cánh từ CầnThơ. Liên lạc trên hệ thống UHF (Ultra High Frequency = Siêu Tần Số) sẽ đến với Bạn trong vòng 30 phút.
– Đáp nhận, Paddy.
Phi cơ làm vòng chờ 360 độ (bằng cách bay vòng tròn, trên cao độ an toàn trong lúc chờ đợi khu trục) cách mục tiêu khoảng 10 dặm (tránh sự phát hiện của địch) về hướng Nam. Lòng tôi rối như tơ vò, làm thế nào hoàn thành nhiệm vụ mà không phải phá hủy một ngôi chùa nơi thờ kính thiêng liêng nầy. Một bên là quân lịnh, là quân nhân bắt buộc phải thi hành; một bên là con người có niềm tin sâu sắc về sự cứu rỗi mầu nhiệm của Đức Tin Tôn Giáo. Dù là Thánh Thất, Nhà Thờ hay Phật Tự tất cả đối với tôi đều phải tuyệt đối tôn kính bảo vệ. Hơn nữa mình không thể cố ý hành động “THẤT ĐỨC” trong trường hợp này!
Âm thanh rè rè trong nón bay.
– Thần Tiễn, đây Thần Báo 41.
– Nghe Thần Báo 41.
– Thần Báo 41: 2 A37 cất cánh từ Cần Thơ, trên đường đến, cao độ 10.000 bộ, mỗi chiếc trang bị 4 bom nổ 250 cân Anh, 1500 viên Minigun, 15 phút nữa chúng tôi tới vùng hoạt động.
– Thần Tiễn đáp nhận.
– – – –
– Thần Tiễn đây Thần Báo 41.
– Thần Tiễn nghe.
– Thần Báo 41 đang trên vùng xin bạn cho biết đặc tính mục tiêu.
OK! Thần Báo 41, Thần Tiễn hướng 11 giờ của bạn, cao độ 3000 bộ. Tôi lắc cánh để 41 nhận dạng. Bạn thấy tôi chưa?
OK!, Thần Báo 41 thấy bạn rồi.
Great! Mục tiêu oanh kích cố định là một khuôn viên Phật Tự hai bên trái phải và sau chùa có những hàng cây xanh to, ngoài xa là đồng trống và cây thấp, trong vòng bán kính 500 mét không có quân bạn và không có pháo binh tác xạ. Thời tiết tốt trên vùng, gusty winds from North to South, visibility about 10 Miles. Trần mây trên 10.000 bộ. Gió giật nhẹ từ Bắc xuống Nam. Tầm nhìn xa 10 dặm.
A-37 Oanh tạc cơ tầm trung, có tầm hoạt động tối đa 920 Miles (1480 km.) Tốc độ bình phi 480 km/giờ, Cao độ tối đa 12.765 m. Trang bị 6 bom 250 cân Anh (MT gần). 4 bom (MT xa + bình xăng phụ).
Trục tấn công của Thần Báo 41 từ Tây sang Đông. Break Left. FAC bên phải hướng Nam cao độ 3000 bộ.
– OK, Thần Báo 41 nhận rõ.
– Thần Báo 41, sẵn sàng chúng tôi vào đánh dấu mục tiêu.
Từ cao độ 3000 bộ Phúc nhẹ nhàng nghiêng cánh quẹo trái gắt, ấn mũi con tàu vun vút lướt nhanh xuống hướng thửa ruộng chạy dọc theo hàng cây phía bên phải ngôi Chùa. Rẹt! Thân tàu rung nhẹ, hỏa tiễn dài 2.5 m rời giàn phóng lao thẳng xuống. Bùm! Một cột khói khổng lồ, trắng như bông vươn lên lơ lững giữa những thửa ruộng màu vàng nhạt.
– Thần Báo 41 thấy khói trắng đánh dấu Mục Tiêu của Bạn.
– Thần Báo 41! Thần Báo 41! “Hold high and dry”. “Giữ nguyên cao độ và không đánh bom!” Tôi hốt hoảng và kinh ngạc gọi dồn dập khi nhìn thấy một nhóm người hoảng loạn từ trong chùa túa ra có người mặc thường phục bản xứ nhưng đa số là Tăng Ni mặc áo cà sa vàng.
Nâng ống dòm quan sát, nhóm khoảng 30 đến 40 người tất cả đều chấp tay trước ngực vừa ngước nhìn lên vừa bái lạy; và đồng thời khi phi cơ lượn vòng về hướng Bắc, tất cả họ đều đổ dồn chạy về hướng Bắc tiếp tục bái lạy. Khi chúng tôi đảo về hướng Nam họ lại dồn về hướng Nam và tiếp tục bái lạy như khẩn cầu chúng tôi đừng đánh bom vào Chùa.
Tôi điếng người khi nhìn thấy cảnh tượng bi thảm này! Nhưng tôi cố trấn bình tĩnh và trong giây phút của sự mặc khải, tôi quyết định chuyển mục tiêu, thay vì đánh bom vào chùa, tôi yêu cầu đánh bom vào những hàng cây xanh quanh chùa.
– Thần Báo 41.
– Thần Báo 41 nghe.
– Yêu cầu Bạn đánh (thả bom) ngay hàng cây xanh bên phải ngôi chùa.
OK #1 Rolling Hot, Break Left. 2 quả bom quay tít trên không trung rơi đúng hàng cây, khói bụi bốc cao mù mịt.
#2 Yêu cầu Bạn đưa về trái 15 m từ điểm đánh của # 1.
#2 Rolling Hot, Off Left.
Tôi liếc nhanh về khuôn viên Phật Tự, không còn thấy bóng dáng nhóm Ni Sư quanh sân chùa nữa.
– Thần Báo 41, Thần Tiễn!
– Thần Báo 41 nghe.
Pass thứ hai yêu cầu bạn đổi trục Đông Tây đánh vào hàng cây bên trái, giải tỏa Nam. FAC bay cao độ 3000 bộ Bắc.
– OK #1 Rolling Hot, off left.
– OK #1 Bạn đánh rất đep. #2 từ vị trí bom #1 Bạn đánh dài 10 m.
– #2 In break left.
– Thần Bảo 41, Thần Tiễn gọi.
– Thần Báo 41 nghe.
– Bạn nhìn thấy hàng cây phía sau Chùa?
– Thần Báo 41 thấy rõ.
Pass cuối cùng yêu cầu Bạn xử dụng Minigun bắn rải từ trục Bắc xuống Nam off Left, Thần Tiễn bay cao độ 3000 bộ hướng Tây
– #1 In And Off Left.
– #2 in Break Left.
-Thần Báo 41, Thần Tiễn gọi.
-Thần Báo 41 nghe.
Cuộc oanh kích đã chấm dứt. Yêu cầu bạn làm vòng chờ trên cao độ. Chúng tôi vào quan sát thiệt hại của mục tiêu, (thật may mắn không có quả bom nào rơi trúng Phật Tự) OK! Tổng quát báo cho bạn, mục tiêu oanh kích đã bị phá hủy trên 50 %, và kết quả những thiệt hại về chi tiết sau khi quân bạn lục soát sẽ báo cáo thẳng đến Trung Tâm Hành Quân Hỗn Hợp. Cám ơn Bạn.
– Bye! Kỳ này Thần Tiễn làm ăn xa.
– Thiên lôi mà Bạn, chỉ đâu búa đó mà!
Nhìn đồng hồ gần 5 giờ chiều, chuyển tần số, tôi gọi:
– November Victor đây Thần Tiễn.
– November Victor nghe 5/5.
– Phi vụ chấm dứt, chúng tôi rời vùng, kết quả chi tiết nhờ November Victor lịnh quân bạn vào lục soát.
– November Victor đáp nhận. Chúc Bình An!
– Paddy đây Thần Tiễn.
– Paddy nghe 5/5.
– Chấm dứt FAC phía Tây Bắc Nam Vang chúng tôi rời vùng trên đường “Trở về mái nhà xưa”.
– OK! Thời tiết quang đãng, mây rải rác, trần mây trên 10000 bộ, gió giật nhẹ hướng Đông Nam. Tầm nhìn xa 10 dặm. (Đó là tin tức khí tượng trên đường về Cần Thơ do Paddy thông báo).
Phi cơ chuyển hướng về biên giới Việt Nam, bình phi ở cao độ 9000 bộ.Tôi thở phào nhẹ nhõm sau gần 2 giờ căng thẳng. Nhưng lại phập phòng lo âu khi nghĩ đến mình không triệt để thi hành đúng như đặc lịnh truyền tin: “Đánh sập ngôi Chùa có cuộc họp mật”. Tội phản Quân Lịnh! Sẽ bị khiển trách? Cứ thế lãng vãng trong đầu…
Khoảng một tuần sau, trong khi đang ngồi vui vẻ cùng các Bạn tại Câu Lạc Bộ ở Trà Nóc, Cần Thơ, bỗng thấy cô tiếp viên đến bàn hỏi to: Xin lỗi bàn này có ai là Đ/U Hưng không?
– Tôi đây. Có chuyện gì không Cô?
– Dạ thưa có Sĩ Quan trực Phi Đoàn cần gặp ông.
Tôi vội vàng đứng dậy đi đến quầy tính tiền nơi có đặt điện thoại.
– Đ/U Hưng nghe.
– Chào Đ/U, tôi T/U Vinh sĩ quan trực phi đoàn. Tr/Tá Phi Đoàn Trưởng vừa gọi cần gặp Đ/U vào lúc 4 giờ chiều nay tại văn phòng.
Cám ơn Vinh! Tôi cúp máy đứng như trời trồng, tim đập mạnh, đúng như những gì mình trăn trở trong suốt tuần qua “Bất tuân quân lịnh”. Tôi nghĩ thầm. Lòng buồn vời vợi, nhưng cố gắng lấy lại bình tĩnh quay trở lại bàn. Đám Bạn nhao nhao hỏi: Mầy làm gì mà mặt mày như đưa đám vậy!
Nhìn đồng hồ hơn 3 giờ chiều, tôi buồn bã đáp cộc lốc, tao về cư xá.
Cộc! Cộc! Tôi gõ cửa văn phòng Tr/Tá Khương. Vào! Tiếng Tr/Tá Khương. Tôi mở cửa bước vào trình diện đúng quân cách. Ông chào đáp trả và chỉ chiếc ghế mời ngồi. Ông nhìn tôi chậm rải hỏi:
- Tuần vừa qua Anh có thi hành phi vụ FAC bên Tây Bắc Nam Vang phải không?
- Dạ thưa cùng với Đ/U Phúc, trong tâm trạng bồn chồn lo lắng tôi vội vàng trả lời.
- Theo đặc lịnh truyền tin mục tiêu phải thanh toán là ngôi chùa phải không?
– Dạ, thưa đúng!
– Vậy mà ngôi chùa vẫn còn nguyên vẹn!
– Tôi không hiểu Tr/Tá muốn nói gì.
Như đoán được sự lo lắng của tôi, Ông ôn tồn nhìn thẳng vào mặt tôi với nụ cười trên môi:
- Tôi vừa đi họp trên Không Đoàn về, có tin vui cho PHĐ và cũng là tin vui cho Phi Đoàn.
Không kềm được sự ngạc nhiên lẫn sung sướng Tôi hỏi dồn:
- Xin Tr/Tá cho biết cụ thể là…là…
- Là Anh đã đánh trúng MT, 8 chết, 10 người bị thương mà ngôi chùa vẫn còn nguyên vẹn.
- Tôi mừng quýnh, ấp úng: Nghĩa là chúng chạy ra ngoài ẩn núp thay vì chạy trở vào chùa?
- Đúng vậy, tin tình báo bên Miên cho biết thêm
3 trong 8 người chết là cán bộ cao cấp của Khmer Rouge.
Tôi bật dậy như lò xo, nghiêm chỉnh chào Ông:
- Cảm ơn Tr/Tá đã giải tỏa bao lo âu của tôi trong suốt tuần qua.
- Chúc mừng Anh và Đ/U Phúc. Tôi đã chỉ thị cho ban nhân viên phi đoàn làm thủ tục ân thưởng huy chương cho hai Anh.
Rời khỏi văn phòng Tr/Tá Khương, như trút được gánh nặng ngàn cân, lòng tôi phơi phới hân hoan, nhìn đồng hồ gần 5 giờ chiều, nắng vẫn chói chang trải dài trên phi đạo, tiếng cánh quạt trực thăng chém gió phành phạch lẫn tiếng gầm vang dội của những chiếc phản lực cơ trên đường trở về sau những phi vụ hành quân.
Giờ này chắc các bạn tôi bên phi trường Pochentong đang chuẩn bị phi trình. “Tung Cánh Chim Tìm Về Tổ Ấm”.
July 4th, 2020.
San-Jose, California.
KQ. Nguyễn Thành Hưng
Liên lạc Email: henrynguyen07@hotmail.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét