Đây là blog cá nhân,nếu ai muốn trích dịch hoặc cần tài liệu trong blog này . Xin vui lòng liên lạc với Quản Trị Viên KAWASAKIJAPONISE@GMAIL.COM
Thứ Bảy, 16 tháng 11, 2024
Thứ Ba, 1 tháng 10, 2024
Thứ Sáu, 27 tháng 9, 2024
Thứ Ba, 17 tháng 9, 2024
Thứ Sáu, 30 tháng 8, 2024
MƯA SÀI GÒN CÓ BUỒN KHÔNG EM?
Tôi nằm im lặng nghe mưa.
Tôi sinh ra ở Việt Nam, một nước thuộc miền nhiệt đới, tôi được lớn lên giữa miền Nam mưa nắng hai mùa, giữa những cơn mưa bất chợt ập xuống mùa hạ chói chang, và một mùa mưa kéo dài 6 tháng, mưa trở thành một người bạn thiết, một nỗi thân quen. Có những kỷ niệm ướt sũng nước mưa, chẳng làm sao lau khô được, nên mưa trở thành một nhắc nhở hiện tại. Tiếng mưa Sài Gòn không giống tiếng mưa Seattle. Mưa đập ầm ầm thảng thốt trên mái nhà, nhất là những mái nhà tôn. Ban đêm mưa đánh thức giấc ngủ của ta, lôi ta ra khỏi những cơn mộng, hay thức dậy để tiếp tục những yêu thương, hờn giận, để hoàn tất những công việc của ngày qua chưa làm hết. Ban ngày đôi khi mưa như một ân sủng của trời trút xuống, gột rửa bao bực nhọc, làm mới lại và xóa hộ những điều không muốn giữ.
Nhưng mưa lớn cũng là nỗi hãi hùng của những người buôn thúng, bán bưng, nỗi lo âu của người chủ gia đình không mang về đủ một bữa cơm có thịt, có cá chiều nay. Ở cơn mưa trung bình, tiếng rơi lộp bộp trên những tầu lá chuối, một âm thanh đều đều như âm nhịp đệm của nhạc, lắng nghe nó cho ta cái cảm tưởng được nhàn nhã, thư thái. Khi mưa nhỏ hạt, tiếng róc rách trên mái nhà lá vừa thơ mộng vừa buồn bã, nghe mãi, mê lúc nào không biết.
Tôi nhớ những lần đi học về, nếu lỡ một trong hai chuyến xe buýt, phải đi bộ từ trường về nhà. Quần áo trắng ướt sũng, cặp sách ôm che ngang ngực con gái mới lớn, chạy vội vàng trong buổi chiều, sợ ai nhìn xấu hổ. Ở tuổi 16, 17 ít khi bị cảm, bị lạnh. Về đến nhà mẹ bắt thay quần áo, uống một ly trà nóng, lau khô mái tóc, là ấm người ngay.
Khi lớn hơn chút nữa, những lần đi chơi với người yêu gặp trời mưa, hai người che chung một cái áo mưa, hay một cái dù. Vừa bối rối, vừa sợ, vừa hạnh phúc. Chỉ sợ ướt cái áo dài mỏng, nhưng lại mong sao cơn mưa đừng tạnh, và con đường đừng hết.
Ôi những cơn mưa chợt đến chợt đi trong khí hậu nóng ẩm làm mặt đường bốc khói, mực nước trời trút xuống rộng lượng quá, làm ngập lụt những con đường không thoát nước, ta như được bơi trong một dòng sông ngọt ngào, ngắn hạn!
Bây giờ vào những buổi sáng ở Seattle, đi ra đường găp cơn mưa lớn hiếm hoi, nghe tiếng mưa rơi trên hàng cây xanh mướt, những chùm lá sạch sẽ, sự rung động êm ả thanh bình thì những cơn mưa vùng nhiệt đới xa xăm với những tiếng đập rộn ràng lại khua vang trong đầu. Mưa lớn ở Seattle chỉ là những cơn mưa nhanh hạt, tiếng gió, tiếng lá chạm vào nhau, có òa ra thì cũng chỉ to bằng tiếng khóc. Sáng nay ra phố gội đầu/ Giọt mưa sợi tóc ôm nhau khóc òa. Tôi đã quen lắm với mưa Seattle, cũng thân thiện với mưa, vì mưa đi bên tôi hầu như mỗi ngày. Nhờ mưa Seattle tôi thấy quý báu sự hiếm hoi của mặt trời rực rỡ, và trong mắt tôi, bầu trời trên mái nhà tôi cao và xanh hơn bầu trời của những nơi khác, vườn nhà tôi mưa tinh khiết và mưa lãng mạn hơn ở bất cứ nơi nào.
Nhưng vào những ngày mưa kéo dài cả tuần lễ, thì những giọt mưa âm thầm lặng lẽ dai dẳng chảy xuống như những dòng lệ màu xám trong một bức tranh sơn dầu, nhắc tôi nhớ đến một bức tranh nằm sâu trong tâm khảm: Một chiếc phà chở áo quan từ từ tách bến Sài Gòn qua bên kia Thủ Thiêm, trên nóc áo quan ướt sũng một lá quốc kỳ sô lệch trông như một chiếc chăn vàng ố cũ rách, bát nhang tắt ngấm vì nước mưa, người lính đi tháp tùng đứng im lìm như một pho tượng của ngàn năm cũ. Mưa thản nhiên rơi trên áo quan, rơi trên đầu, trên cổ người lính từng giọt, từng giọt. Tôi đứng nhìn ông Trời họa sĩ vẽ tranh vào không gian. Màu xám của nền trời căng ra như một khung vải, chiếc áo quan phủ quốc kỳ xộc xệch, người lính đứng bên mặt lạnh, xanh tái như màu áo trận, chiếc phà cũ kỹ bạc phếch. Tất cả được họa sĩ Trời mang vào trong tranh, dưới một gam màu lạnh. Tôi mang theo bức tranh này trong suốt mấy chục năm ở quê người, đó là tài sản duy nhất sót lại của đời người di tản.
Ngày tôi đến trại Pendleton cũng vào một đêm mưa. Mưa không to lắm, nhưng khí hậu sa mạc của California về đêm làm mọi người lạnh cóng. Trẻ con, người lớn và ngay cả người già cũng đều được phát cho một chiếc áo lính cùng một cỡ để mặc cho ấm. Trong đêm tối, chúng tôi trông như những bụi cây không đều nhau, biết đi. Chúng tôi đứng xếp hàng chờ nhận lều, giơ tay vuốt mặt, ướt sũng nước mưa và nước mắt.
Ngày tôi lấy chồng cũng vào một ngày mưa. Ở California giữa tháng chín mà mưa có lạ không! Theo phong tục Mỹ, cô dâu chú rể vừa bước ra ngưỡng cửa nhà thờ người ta tung gạo như mưa vào người để chúc may mắn. Ở quê tôi người ta chỉ ném gạo theo sau những chiếc áo quan vì sợ người chết bị đói. Mẹ tôi (dù là người Công Giáo) thấy giữa đám cưới mà bị ném gạo thì hoảng quá giơ tay ngăn lại. Tôi nghĩ cả hai phong tục điều hay cả. Nếu lấy nhau mà không được nuôi bằng tình yêu thì cũng bị đói vậy. Cơn mưa nào cũng mang theo ý nghĩa của nó.
Chị em tôi ở Mỹ lâu lắm rồi, lâu đến nỗi thỉnh thoảng nghĩ đến bàng hoàng cả người. Vì tính ra khoảng thời gian mình ở Mỹ đã dài bằng khoảng thời gian ở cả Hà Nội và Sài gòn cộng lại. Thế mà chúng tôi vẫn hay nhắc đến những cơn mưa ở quê nhà. Chúng tôi hay nói: Tối qua mưa nặng hạt và to tiếng như mưa ở Sài Gòn, hay mưa rả rích mấy ngày liền như thế này thì có kém gì Huế! Nhưng ở đây lâu thế mà sao không thấy ai hứng nước mưa để uống, để pha trà nhỉ? Người kỹ tính lắm thì cũng chỉ pha trà bằng nước bán trong chai. Tôi nhớ ngày trước, nhà tôi có căng một miếng vải màn trắng trên miệng một chiếc vại để ngoài sân hứng nước mưa uống quanh năm. Người Việt sang đây dản dị hóa đã bỏ hết những chuyện uống cầu kỳ này.
Mưa ở Seattle làm cho những dãy núi bao bọc chung quanh thành phố trông tinh khiết và cao cả hơn lên, những cây tùng cây bách giữ mãi một màu xanh thẫm, chạm tay lên lá, lá mịn màng, trong sạch như thiếu nữ mới lớn, mưa làm nước hồ thăm thẳm mềm mại như một dải lụa. Tiếng chim hót trong mưa thánh thót hơn, con sóc, con chồn lúc nào cũng có một bộ lông còn mới dưới mưa. Và hình như sống ở nơi có nhiều mưa con người điềm đạm và bao dung với nhau hơn. Tuổi trẻ thì giản dị, tự nhiên. Tôi đã thấy những học sinh trung học ở đây đứng thản nhiên hôn nhau dưới mưa trước cổng trường.
Ôi những cơn mưa ở hai đầu trái đất! Mưa Sài Gòn và mưa Seattle. Cũng chỉ là những đám mây tụ lại, rồi rơi xuống.
Nhưng khi rơi trên nóc một chiếc áo quan của người lính, trên chiếc áo dài trắng của cô học trò trung học, trên mái tóc của hai người yêu nhau, trên vai áo của người tị nạn Việt Nam, nó khác biệt thế nào so với khi rơi xuống trên những cành thông ở Seattle hay giữa một đám cưới ở California? Và khi vẽ mưa trong những bức tranh ở những nơi khác nhau, người ta có vẽ cho nó những hình thể khác nhau, chọn những gam màu khác nhau?
Ước gì có ai vẽ được linh hồn của những giọt mưa!
Trần Mộng Tú
Thứ Tư, 21 tháng 8, 2024
GIỌNG HÁT TRẦM ẤM CỦA QUÁI KIỆT TRẦN VĂN TRẠCH
Dưới đây là một bản ghi âm cũ giọng ca của ông, trình bày một bản nhạc Pháp (nhạc gốc của Hungary), soạn lời Việt bởi Phạm Duy. Nếu nghe qua, nhiều người cũng phải ngẩn ngơ nghĩ rằng ông ắt không gặp thời. Bởi giọng ca của ông trầm ấm tựa như Sĩ Phú, và diễn cảm không kém Anh Ngọc. Đặc biệt là ông có lối hát giọng Bắc hơi Nam, tức không hoàn toàn âm Bắc mà ít nhiều pha chất Nam Bộ vào lối nhả chữ.
Điều này rất thú vị, vì dù là người Mỹ Tho, miền Nam, nhưng Trần Văn Trạch sớm nhận ra và học cách trình bày các bản tân nhạc cần lối phát âm Bắc, do từ năm 1954, các nghệ sĩ và trí thức miền Bắc phổ biến trong Nam và tạo dấu ấn riêng, khác với các lối hát bằng giọng Nam bộ trong tuồng, bài.
https://www.youtube.com/watch?
Trần Văn Trạch phải tự mình sáng tác riêng những tác phẩm để phục vụ cho thể loại trình diễn độc đáo của ông, và nghiễm nhiên biến ông thành một nhạc sĩ đầy sáng tạo, với những bài hát như Chuyến xe lửa mùng 5, Cái téléphone, Anh chàng thất nghiệp, Cây viết máy, Cái đồng hồ tay, Ðừng có lo…
Trong dòng họ của quái kiệt Trần Văn Trạch, chỉ duy có giáo sư Trần Văn Khê là thành công với việc nghiên cứu học thuật, ngoài ra từ ông cố, cha, em, cô… đều là những nghệ sĩ thiên về biểu diễn. Thậm chí ông có người cô, là bà Trần Ngọc Viện (1884-1944), là người đầu tiên lập gánh hát Đồng Nữ Ban (1927), với mọi diễn viên đều là nữ, là hiện tượng đặc biệt của lịch sử cải lương ban đầu của miền Nam. Tuồng diễn lừng danh suốt một thời của Đồng Nữ Ban, có tên “Giọt lệ chung tình”, về sau trở thành câu nói dân dã quen miệng khán giả miền Nam.
Người miền Nam gốc, không ai là không nhớ Trần Văn Trạch với bài hát Xổ số Kiến thiết Quốc gia do ông sáng tác, được phát thường xuyên trên đài phát thanh Sài Gòn vào chiều thứ 3 hàng tuần suốt từ năm 1952 cho đến tháng 4 năm 1975.
Danh từ “đại nhạc hội”, theo ký giả Trần Văn Chi, được cho là do nghệ sĩ Trần Văn Trạch tạo ra, để mô tả cho những buổi biểu diễn tổng hợp Ca-Vũ-Nhạc-Kịch-Xiếc-Ảo thuật… vào những ngày vui đầu năm mới. Nếu xét lại, Trần Văn Trạch cũng được coi là người tạo ra truyền thống biểu diễn phục vụ cho những ngày Tết, mà sau này giới nghệ sĩ hay gọi tắt là “show Tết”.
Trần Văn Trạch cũng được coi là người đầu tiên của Việt Nam hát với nhạc playback – tức nhạc nền thu âm trước, phát trên cassette – do nhu cầu biểu diễn những bài riêng mà ông chỉ có thể tự mình chuẩn bị, cùng với những đoạn nhạc biểu diễn giả thanh do ông tự nghĩ ra.
Nghệ sĩ Trần Văn Trạch được mời thu âm nhiều, nhưng do hệ thống lưu trữ thất lạc sau chiến tranh, và một phần là bị hủy diệt bới chính sách văn hóa mới. Tuy nhiên những bản ghi âm còn sót lại, người ta còn tìm thấy được bài Nghìn Năm Vẫn Đợi Chờ của nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9, do chính ông đàn piano. Bài hát này trở nên hiếm hoi vì ghi âm chỉ có một lần, lưu lạc, mà chính nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9 cũng thú nhận ông cũng không còn giữ được.
Trong dòng dõi nghệ sĩ của gia đình, Trần Văn Trạch được coi là nghệ sĩ “giang hồ” nhất, làm nhiều nghề, lang thang nhiều nơi để tìm cơ hội. Ông có lúc rất nổi tiếng, nhưng có lúc cũng rất vất vả. Đời ông như một cuốn phim thăng trầm đầy chuyển động, tiếc là chưa có ở nhà sản xuất điện ảnh nào nghĩ đến chuyện làm một bộ phim về ông một cách trân trọng và đúng đắn.
Một trong những biến cố của đời ông, là sau 1945, khi người Pháp rời khỏi Việt Nam, phong trào “xét lại” vội vã và cực đoan của Việt Minh đã dẫn đến nhiều thảm nạn như Phạm Quỳnh, Nguyễn Bá Trác… lúc đó vì ông Trần Văn Trạch có người vợ Pháp nên cũng bị kết tội là ‘Việt gian’. May nhờ người anh là Trần Văn Khê quen biết với Lưu Hữu Phước và cũng tham gia kháng chiến chống Pháp, đứng ra bảo lãnh mới thoát nạn. Bù lại Trần Văn Trạch phải chứng minh mình là không là Việt gian bằng cách phải tham gia hoạt động văn nghệ tuyên truyền của Việt Minh. Nhưng vốn bản tính là một người tự do, đến gần cuối năm 1946, ông bỏ về Sài Gòn, mở một quán ca nhạc cùng người em gái của mình.
Năm 1977, nghệ sĩ Trần Văn Trạch sang Pháp định cư, loay hoay với nhiều nghề, thậm chí là phụ tá cho văn phòng luật sư, và rồi qua đời lặng lẽ ở Paris, hưởng thọ 70 tuổi.
Báo chí Đảng, dĩ nhiên là khác báo chí Việt Nam
Dĩ nhiên, việc xét lại này, cần dựa trên lòng tự trọng và sự tử tế của trí thức Việt Nam có suy nghĩ tự do, không tư tưởng nô lệ đảng phái nào.
Theo những gì mà tư liệu của nhà nước hiện nay đưa ra, ngày 21 Tháng Sáu 1925 là ngày mà ông Lý Thụy (tức Hồ Chí Minh) cho ra đời tờ Thanh Niên, một tờ báo có nội dung cho phong trào kháng Pháp. Nhưng quan trọng hơn, tờ báo này còn nhằm tạo ảnh hưởng cho khuynh hướng chủ nghĩa cộng sản và phong trào cách mạng của ông Lý Thụy – một bí danh được đặt từ Trung cộng.
Tờ Thanh Niên, so với những bậc tiền bối của báo chí Việt ngữ, ra đời muộn hơn và thật lòng mà nói, ngoài chuyện chính trị, thì việc đóng góp mở mang nghề nghiệp không thể bì được các tờ hàng đầu như Gia Định Báo (15 Tháng Tư 1865), Nông Cổ Mín Đàm (1 Tháng Tám 1901), Nam Phong Tạp Chí (1 Tháng Bảy 1917), Nữ Giới Chung (Tháng Bảy 1918)… Về lịch sử, Thanh Niên có hình thức như truyền đơn, in trên giấy sáp, tên báo viết bằng chữ Việt và chữ Hán, đầu trang 1 bên trái có hình ngôi sao 5 cánh, giữa ngôi sao có chữ số là số kỳ của tờ báo phát hành. Báo phát hành bí mật và bất định kỳ, (200 – 300 bản/kỳ), mỗi kỳ hai trang, có lúc 4 trang, khổ giấy nhỏ 13×18).
https://www.youtube.com/watch?
Nếu nói về truyền đơn, thì lúc đó ở Việt Nam xuất hiện vô số, trong phong trào kháng Pháp, đặc biệt phải nói là từ phía Việt Nam Quốc Dân Đảng. Với phương tiện và tài chánh hùng hậu nhất thời đó, cũng như con người vào giữa thập niên 20 và 30, ngoài truyền đơn kêu gọi yêu nước kháng Pháp, còn cả tin báo mỗi chi bộ tự phát hành rất rộn rịp cho việc kêu gọi gia nhập phong trào, tin chống Pháp… Để hình dung rõ hơn, vào thời điểm đó, không chỉ là tin báo, truyền đơn, Việt Nam Quốc Dân Đảng có khả năng dàn trải, đủ để mua súng đạn, và tự thành lập các nơi sản xuất bom (loại như tạc đạn ném tay) khắp tỉnh miền Bắc để xây dựng hệ thống quân chính và chiến khu.
Báo Thanh Niên, chủ yếu dựa vào sức viết của Lý Thụy là chính, được gọi là tuần báo nhưng phát hành không đều đến tay người đọc và ít gây ảnh hưởng (ảnh kèm theo), một phần cũng là tránh mật thám Pháp theo dõi. Thực tế, hai tờ báo mà đảng CSVN tạo được sự chú ý nhiều nhất là tờ Cứu Quốc (25 Tháng Một 1942) và tờ Nhân Dân (11 Tháng Ba 1951). Mọi vấn đề của các tờ báo này đều xoay quanh trục tuyên truyền chính trị của đảng CS.
Cần phải nói thêm, công lao tạo ra những sức phát triển, khuynh hướng… cho báo chí Việt Nam, không thể không kể đến nhiều tờ khởi xướng ban đầu (bao gồm có cả ý muốn phát triển dân trí và quyền chính trị). Chẳng hạn như tờ Nữ Giới Chung (Chung có nghĩa là tiếng chuông), là tờ báo đầu tiên chuyên về phụ nữ, với chủ trương nâng cao dân trí, khuyến khích công nông thương và nhất là đề cao vai trò phụ nữ trong xã hội. Tầm ảnh hưởng của tờ báo này khiến mật thám Pháp e ngại. Tháng Bảy 1918, tờ Nữ Giới Chung bị đình bản. Chủ bút tờ báo này là nữ sĩ Sương Nguyệt Anh (1864-1922). Bà là con gái thứ tư của nhà thơ Nguyễn Đình Chiểu.
https://www.youtube.com/watch?
Từ hơn thế kỷ nay, báo chí Việt Nam vẫn có lệ tạo ra ấn bản báo xuân, bản đặc biệt khác với ấn bản thường ngày, nhưng ít ai nhớ rằng, người tạo ra khuynh hướng đó là học giả Phạm Quỳnh (1892-1945), ông là người tạo ra ấn bản đặc biệt chào xuân đầu tiên của người Việt Nam, và từ đó trở thành truyền thống cho đến nay. Học giả Phạm Quỳnh chết năm 1945, mà theo nhiều nguồn sử liệu khác nhau tổng hợp, là do ông khác biệt quan điểm chính trị với những người CS. Hơn nữa, vào lúc đó có tin người Pháp quay lại và xây dựng một nhà nước độc lập, lại có thể yểm trợ Phạm Quỳnh trở thành người đứng đầu. Mãi đến năm 1956, người ta mới tìm thấy thi hài của ông, trong rừng.
Giai đoạn từ 1939 đến 1947 ở miền Bắc là một bi kịch của người Việt Nam. Rất nhiều học giả, trí thức bị chụp mũ ghép tội, giết chết, thủ tiêu… không chỉ do phía người CS gây ra, mà còn từ nhiều phe phái khác nhau, bởi xung đột về lập trường Cộng Sản – Quốc Gia – Quân Chủ.
Phóng sự đầu tiên của báo chí Việt Nam, được biết đến, là của ký giả Tam Lang. Năm 1932, tờ Hà Thành Ngọ Báo khởi đăng phóng sự nổi tiếng nhan đề “Tôi kéo xe” của nhà báo Tam Lang (tên thật là Vũ Đình Chí), mở đầu cho thể loại phóng sự của báo chí Việt Nam. Để thức tỉnh lương tâm trong xã hội về cái nghề khốn khó này, nhà báo Tam Lang đã nhập vai, tự mình làm kéo xe để lấy tư liệu một cách xác thực và sống động về nghề này.
Kể dài dòng như vậy, để nói rằng, báo chí của người Việt là một thiên sử thi, độc đáo và thú vị. Lịch sử báo chí của những người CS chỉ là mảnh ghép rất nhỏ trong ấy. Nếu như nhà nước hiện nay gọi tên 21 Tháng Sáu hàng năm là ngày báo chí cách mạng CS, hay là ngày báo chí CS, thì là điều bình thường. Nhưng nếu gọi đó là ngày báo chí chung của cả Việt Nam thì trở nên lố bịch.
Đặc biệt, gọi là ngày báo chí Việt Nam, mà chỉ nhắc tên ông Hồ Chí Minh như một nhà báo đặc biệt “vĩ đại,” mà cố ý không nhắc tên học giả Trương Vĩnh Ký thì thật nông cạn. Ông Trương Vĩnh Ký (1837-1898) được người đương thời của ông, xếp vào danh sách 18 nhà bác học hàng đầu thế giới. Ông là người yêu thương văn học quốc ngữ và được coi là người đặt nền móng cho báo chí quốc ngữ Việt Nam.
Trong sách, ông Đầu chứng minh được rất nhiều tư liệu, để thấy rằng học giả Petrus Ký là một người yêu nước, chẳng hạn như ông Nguyễn Đình Đầu trần tình “Trong những lời đối đáp khi chính quyền Pháp yêu cầu Trương Vĩnh Ký làm thông ngôn, có những văn thơ chứng tỏ là Trương Vĩnh Ký rất bất mãn trong chuyện người Pháp cư xử với người Việt Nam, cho nên ông không muốn hợp tác. Tôi viết ra sau khi xin được những tài liệu mà Trương Vĩnh Ký còn chưa xuất bản mà mới chỉ là nháp.”
Sau khi nắm quyền vào năm 1945, những người CS có chủ trương tạo tin tức, hình ảnh để nói rằng những người có dính líu đến người Pháp, kể cả các đảng phái kháng Pháp khác, và đặc biệt là nếu không phải là có cảm tình, hoặc đi theo chủ nghĩa cộng sản đều là thành phần “tay sai,” bất chấp các dữ kiện lịch sử từ nhiều phía cho thấy không như vậy.
Lịch sử Việt Nam nói chung, bị đọa đày không nhiều thì ít, từ chủ trương này, với nhiều nạn nhân như Phan Thanh Giản, Phạm Quỳnh, Trương Vĩnh Ký, Nguyễn Văn Vĩnh… nên ngay cả lịch sử báo chí Việt Nam, có tồn tại như thế nào, với con người nào, vẫn bị coi là vô hình hoặc vô giá trị theo quan điểm của nhà cầm quyền.
Vì vậy, ngày 21 Tháng Sáu, cũng cần có lúc, gọi lại cho đúng tên, của hệ thống truyền thông phục vụ chính trị của đảng CSVN, như đúng những gì đang diễn ra hiện nay.
Và riêng ngày 21 Tháng Sáu cũng hoàn toàn không đủ tư cách để thay mặt cho cả nền báo chí của người Việt.
Tuấn Khanh
Thứ Năm, 1 tháng 8, 2024
Thứ Bảy, 20 tháng 7, 2024
Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2024
MỤC SƯ DỰ ĐOÁN CHÍNH XÁC VỀ VỤ ÁM SÁT ÔNG DONALD TRUMP
Hôm 13/07/2024, cựu Tổng thống Mỹ Donald Trump tổ chức cuộc vận động tranh cử ở Butler, Pennsylvania nhằm tạo đà cho cuộc bầu cử tổng thống năm 2024. Tuy nhiên sau khi cuộc vận động bắt đầu chưa lâu, một loạt tiếng súng đã vang lên. Sau khi bị bắn, ông Trump vô thức giơ tay chạm vào tai phải, lập tức các đặc vụ xung quanh cũng lao tới bảo vệ ông. Mọi người kinh hoàng nhận ra rằng đây là một vụ ám sát nhắm vào vị cựu Tổng thống!
Một lúc sau, ông Trump đứng dậy. Tai phải của ông vẫn đang chảy máu, máu chảy loang lên khuôn mặt ông. Đám đông vỗ tay cổ vũ ông Trump. Ông giơ cao tay phải, kêu gọi mọi người tiếp tục chiến đấu.
Ông Trump sau đó mô tả trong một tuyên bố rằng: “Tôi bị một viên đạn bắn trúng, viên đạn xuyên qua phần trên tai phải của tôi. Tôi lập tức biết có điều gì đó không ổn, bởi vì tôi nghe thấy tiếng vút, tiếng súng, và lập tức cảm nhận được sự đau đớn khi viên đạn xuyên qua da. Tôi đã chảy máu rất nhiều, vậy nên tôi lập tức nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Chúa phù hộ nước Mỹ!”
Cảnh tượng gay cấn này đang liên tục được phát sóng trên các đài truyền hình lớn và mạng xã hội. Trong khi mọi người lên án bạo lực, họ cũng cảm thấy may mắn cho ông Trump. Bởi Cơ quan Chấp pháp cho biết tay súng đã sử dụng súng trường bán tự động AR và bắn liên tục vào ông Trump từ khoảng cách 180 đến 270 mét. Với loại vũ khí và khoảng cách như vậy, không ít người có kinh nghiệm bắn súng cho biết xác suất bắn trúng điểm chí mạng chỉ với một phát bắn là 99.9%. Xương và thịt ở mép trên tai phải của ông Trump bị vỡ vụn. Nếu viên đạn lệch sang bên trái 1-2 cm thì hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Thế nhưng, điều khiến người ta kinh ngạc hơn nữa là, cảnh tượng này đã được một nhà tiên tri miêu tả chính xác cách đây 3 tháng.
‘Thấy trước’ vụ ám sát
Mục sư Brandon Biggs cho biết trong một cuộc phỏng vấn video vào ngày 14/03/2024 rằng ông đã nhìn thấy ai đó đang cố sát hại ông Trump, viên đạn bay qua tai và rất gần đầu ông. Ông Biggs phảng phất nhìn thấy tai phải của ông Trump đang chảy máu. Ông ấy chạm vào tai phải của mình và nói rằng ông có cảm giác như màng nhĩ của mình đã bị thủng. Ông Biggs mô tả rằng sau khi ông Trump bị bắn, ông ấy đã quỳ xuống và cầu nguyện Chúa. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, ông Trump đã được tái sinh về mặt tinh thần. Sau khi đứng dậy, ông trở nên mạnh mẽ hơn. Có thể nói, đây gần như giống hệt với cảnh tượng mà chúng ta đã thấy sau này. Nó giống như du hành xuyên thời không để đến hiện trường vậy, thực sự quá thần kỳ.
Nhà tiên tri người Anh Craig Hamilton-Parker, người được mệnh danh là “Nhà tiên tri của sự diệt vong”, cũng từng nhiều lần dự đoán ông Trump sẽ bị ám sát. Hôm 11/07, hai ngày trước khi ông Trump bị ám sát, ông ấy lại nhắc đến vấn đề này. Ông Parker sau đó cho biết ông cảm thấy có một sức mạnh khiến ông buộc phải nói ra.
Vào thời điểm đó, ông Parker có một cuộc trò chuyện trực tiếp với cô Joni Patry, một nhà tiên tri chiêm tinh nổi tiếng người Mỹ. Cô Patry cho biết, cô nhìn thấy từ biểu đồ chiêm tinh rằng từ nửa cuối năm 2024 đến đầu năm 2025, vị trí của Mặt Trời, Hỏa Tinh, Thổ Tinh và Rahu sẽ có tác động rất lớn đến Hoa Kỳ và thế giới. Rất nhiều chuyện điên rồ sẽ xảy ra. Bản đồ sao của rất nhiều nhà lãnh đạo thế giới cũng có sự thay đổi, có thể sẽ nổ ra một cuộc chiến lớn. Tất cả sẽ bắt đầu vào tháng Bảy. Cô Patry cũng cho biết, cô nhìn thấy biểu đồ chiêm tinh tương tự như năm 1968. Điều gì đã xảy ra vào năm 1968? Vào ngày 04/04/1968, nhà hoạt động dân quyền người Mỹ Martin Luther King bị ám sát. Ngày 06/06/1968, em trai của Tổng thống Kennedy là Robert Kennedy cũng bị ám sát. Cô Patry cho biết, cô cảm thấy điều gì đó tương tự có thể xảy ra với ông Trump.
Ông Parker tiếp lời và nói một cách chắc chắn rằng ông Trump sẽ bị ám sát, nhưng vụ ám sát đã định là sẽ thất bại, chỉ là ông Trump có thể sẽ bị thương.
Những dự đoán của ông Parker về một số sự kiện quốc tế thường rất chính xác. Ông từng dự đoán việc ông Trump đắc cử Tổng thống vào năm 2016, sự kiện Brexit, COVID-19 càn quét thế giới, vụ ám sát ông Abe và các sự kiện lớn khác. Nhưng bản thân ông nói rằng dự đoán của ông đối với thời gian khá tệ. Ông nói đùa rằng ông nên học chiêm tinh để có thể dự đoán thời gian chính xác hơn. Về các vị lãnh đạo thế giới, ông Parker dự đoán rằng ông Biden sẽ từ chức trước khi kết thúc nhiệm kỳ, ông Putin sẽ qua đời vì đau tim, còn ông Tập Cận Bình bị ốm và sẽ thất thế suy sụp. Liệu những điều này có xảy ra hay không, chúng ta hãy để thời gian quyết định.
Tiếp tục quay lại nói về ông Trump. Trên thực tế, cuốn niên giám chiêm tinh nổi tiếng “Old Moore’s Almanac” đã sớm dự đoán về vụ ám sát ông Trump. “Old Moore’s Almanac” được xuất bản từ năm 1764. Nó được xuất bản hàng năm nhằm dự đoán những sự kiện lớn sẽ xảy ra trong năm đó. Không ít điều trong số đó đã trở thành sự thật, chẳng hạn như sự bùng phát của COVID-19 và sự thất bại của ông Trump vào năm 2020. Trong dự đoán cho năm 2024, “Old Moore’s Almanac” đã đề cập rằng sẽ có một cuộc ám sát cảnh cáo nhắm vào ông Trump.
Những người khác nhau, theo những cách khác nhau và vào những thời điểm khác nhau, đã đưa ra dự đoán chính xác về cùng một sự việc. Điều này gần như không thể giải thích bằng sự trùng hợp ngẫu nhiên. Dường như sự xuất hiện của một số sự kiện lớn ảnh hưởng đến tiến trình lịch sử đều đã được dự báo trước.
Ông Kennedy bị ám sát
Chúng tôi từng giới thiệu về nhà tiên tri Jeane L. Dixon trong một chương trình trước đây. Bà được biết đến là một trong những nhà siêu hình học và chiêm tinh học “nổi tiếng nhất” ở Hoa Kỳ trong thế kỷ 20.
Cuộc đời tiên tri của bà Dixon bắt đầu khi bà nhận được một quả cầu pha lê từ một người Gypsy khi còn rất trẻ. Một trong những dự đoán nổi tiếng nhất của bà là dự đoán chính xác về vụ ám sát Tổng thống Johnson Kennedy.
Rất lâu trước khi ông Johnson Kennedy được bầu làm Tổng thống, một ngày nọ, bà Dixon đến cầu nguyện buổi sáng tại Nhà thờ St. Matthew ở Hoa Thịnh Đốn, thủ đô của Hoa Kỳ. Khi đang đứng trước tượng Đức Trinh Nữ Maria, bà nhìn thấy một dị tượng. Tòa Bạch Ốc của Hoa Kỳ xuất hiện trong ánh sáng chói lóa. Bầu trời phía trên Tòa Bạch Ốc xuất hiện con số “1960.” Đột nhiên, một đám mây đen xuất hiện, dần bao phủ con số này và rơi xuống phía trên Tòa Bạch Ốc. Lúc này, bà Dixon nhìn kỹ thì thấy một thanh niên cao lớn với đôi mắt xanh và mái tóc nâu đang lặng lẽ đứng trước cổng Tòa Bạch Ốc. Một giọng nói mà bà không biết rõ nói với bà rằng: Đây là một đảng viên Đảng Dân chủ, người sẽ trở thành Tổng thống vào năm 1960 và sẽ bị ám sát trong nhiệm kỳ của ông. Sau đó, cảnh tượng này càng ngày càng mờ nhạt, dường như xuyên qua bức tường và biến mất vào khoảng không.
Liệu điều này có thực sự xảy ra? Bà Dixon cũng không chắc chắn, bà đem dị tượng mà Chúa cho bà thấy cất giấu trong lòng. Sau khi ông Johnson Kennedy được bầu làm Tổng thống, bà Dixon phát hiện ra rằng ông trông giống hệt chàng trai trẻ trong dị tượng, và bà biết đã đến lúc phải nói ra chuyện này.
Bà Dixon nói chuyện này với cô Kay Halle, người bạn tốt của Johnson Kennedy, nhờ cô thuyết phục Tổng thống không đi miền Nam. Bà nói với cô Halle rằng rất lâu trước đây, một đám mây đen đã bao trùm Tòa Bạch Ốc. Đám mây đen đó càng ngày càng lớn hơn và bây giờ nó bắt đầu ép xuống. Điều này có nghĩa là thảm họa đang ập đến, và Tổng thống sẽ bị ám sát nếu rời Tòa Bạch Ốc.
Cô Halle hứa với bà Dixon rằng cô ấy sẽ nói với Tổng thống Kennedy, nhưng cô ấy đã quên mất chuyện đó. Mãi cho đến khi Tổng thống Kennedy bị ám sát, cô ấy mới nhớ ra rằng bà Dixon đã sớm cảnh báo mình.
Bà Dixon sau đó nói rằng việc cô Halle quên truyền tin có thể là Thiên ý. Vì sự qua đời của Tổng thống Kennedy được tiết lộ thông qua một lời tiên tri, vậy nên không thể thay đổi được.
Bà Dixon từng đưa ra dự đoán về gia đình ông Kennedy, đồng thời cũng dự đoán chính xác về tương lai của Tổng thống Roosevelt ở Mỹ và Thủ tướng Churchill ở Anh.
Mặc dù nhiều nhà tiên tri đều là những người có khả năng và thể chất đặc biệt. Nhưng đôi lúc, khi có một chuyện quan trọng sắp xảy ra, con người cũng có một linh cảm mạnh mẽ.
Tổng thống Lincoln thấy trước cái chết
Vào ngày 04/04/1865, Abraham Lincoln, Tổng thống thứ 16 của Hoa Kỳ, đã bị ám sát. Tuy nhiên, chỉ hai hoặc ba ngày trước khi bị ám sát, Tổng thống Lincoln đã kể với một số người thân cận nhất về giấc mơ kỳ lạ và đáng sợ của ông.
Ông kể: “Khu vực này rất vắng vẻ, trong giấc mơ tôi nghe thấy rất nhiều người đang khóc nức nở, khóc rất bi thương. Tôi nghĩ, chuyện gì đang xảy ra vậy? Thế là tôi bước ra khỏi phòng, đi hết phòng này đến phòng khác, cuối cùng bước vào một căn phòng. Trong phòng có một chiếc cáng, trên cáng có một thi thể, một nhóm người vây quanh đó và khóc.” “‘Ai qua đời trong Tòa Bạch Ốc vậy?’ Tôi hỏi một người lính. Anh ta trả lời: “Tổng thống đã bị ám sát.’”
Không ngờ vài ngày sau, cơn ác mộng thực sự đã trở thành hiện thực, ông Lincoln bị một sát thủ bắn chết trong rạp hát.
Có thể nói, giấc mơ của ông Lincoln là một “giấc mơ tiên tri”. Trong giấc ngủ, ông đã vượt qua gián cách của thời gian và không gian, bước vào tương lai và nhìn thấy những gì sẽ xảy ra sau khi mình qua đời.
Còn một điều rất kỳ lạ và bí ẩn khác về cái chết của ông Lincoln. Nó trùng khớp với “giấc mơ tiên tri” của ông ở một mức độ nào đó.
Vào năm 2009, Bảo tàng Lịch sử Quốc gia Hoa Kỳ đã tổ chức một cuộc triển lãm về ông Lincoln nhân dịp kỷ niệm 200 ngày sinh của ông. Hiện vật trưng bày bao gồm những đồ vật được ông Lincoln sử dụng trong suốt cuộc đời, chiếc mũ ông đội trong đêm bị ám sát và những bức ảnh của ông v.v.
Ông Lincoln có thói quen yêu cầu nhiếp ảnh gia chụp ảnh mỗi khi ông có bài diễn văn quan trọng. Có một bức ảnh đặc biệt khó tin được chụp vào năm 1865, năm ông bị ám sát. Năm đó, sau khi nhiếp ảnh gia rửa ảnh, anh ta đã vứt tấm kính đi vì tấm kính có một vết nứt chạy ngang đầu ông Lincoln. Hai tháng sau, ông Lincoln bị ám sát và bị bắn xuyên đầu. Ngoài vết nứt, người ta còn phát hiện ra trong bức ảnh này, phần bên phải cơ thể của ông Lincoln hơi mờ ảo, như thể ông đang dần biến mất khỏi thế giới. Trong cõi u minh sâu thẳm, việc này dường như đã sớm được an bài.
Ông Trump và tương lai nước Mỹ
Quay trở lại với ông Trump, các nhà tiên tri có dự đoán gì về tương lai của ông và thế giới? Về ông Trump, điều mọi người nhắc đến nhiều nhất là cuộc bầu cử Tổng thống năm 2024.
Nhà tiên tri người Anh Parker và nhà chiêm tinh người Mỹ Patry đều nhìn thấy thông qua các phương pháp dự đoán của riêng mình rằng, ông Trump rất có khả năng sẽ tái đắc cử Tổng thống. Cô Patry còn cho biết, cô đã có một giấc mơ tiên tri trước cuộc bầu cử năm 2020. Trong giấc mơ, Chúa nói với cô rằng ông Trump sẽ tái đắc cử. Tuy nhiên, cô nhìn vào biểu đồ chiêm tinh và thấy rằng biểu đồ chiêm tinh của ông Biden cũng rất mạnh mẽ, dường như ông ấy cũng có số mệnh trở thành Tổng thống. Làm thế nào để lựa chọn? Cô cho biết vì giấc mơ tiên tri của cô chưa bao giờ sai, vậy nên cô tin chắc rằng ông Trump sẽ giành chiến thắng vào năm 2020.
Tuy nhiên, cuối cùng ông Biden mới là người đắc cử. Cô không ngờ rằng giấc mơ tiên tri cũng có thể sai. Nhưng sau đó, cô nhận ra rằng Chúa trong giấc mơ nói ông Trump sẽ tái đắc cử, chứ không nói nhất định là đắc cử liên tiếp. Có lẽ Ngài đang nói về một cuộc bầu cử Tổng thống khác. Cô Patry hiện đang xem biểu đồ chiêm tinh năm 2024 của ông Trump và cô tin rằng lần này chính là “lần tái đắc cử” trong giấc mơ tiên tri.
Mục sư Biggs, người mô tả chính xác hiện trường vụ ám sát ông Trump, một lần nữa đưa ra dự đoán chi tiết hơn. Ông nói rằng Chúa đã cho ông thấy ông Trump sẽ phải chịu sự đàn áp khủng khiếp vào mùa hè này, ví như các vụ kiện tụng pháp luật. Tuy nhiên, tất cả những điều này sẽ kết thúc, ông Trump sẽ lội ngược dòng. Đội ngũ những người yêu nước Mỹ sẽ không ngừng lớn mạnh, và cuối cùng ông Trump sẽ giành chiến thắng trong cuộc bầu cử Tổng thống năm 2024.
Tuy nhiên, ông Trump sẽ giống như nhận mệnh trong lúc lâm nguy. Ông sẽ phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng kinh tế lớn ở Hoa Kỳ khi mới nhậm chức. Mức độ nghiêm trọng của cuộc khủng hoảng kinh tế này thậm chí còn vượt qua cả cuộc Đại suy thoái trong lịch sử. Chúa nói với ông rằng đây là một thời kỳ vô cùng đen tối.
Nhắc đến điều này, có thể không ít người sẽ liên tưởng đến Tứ kỵ sĩ khải huyền được nhắc đến trong Sách Khải Huyền của Kinh thánh: Kỵ sĩ cưỡi ngựa trắng tượng trưng cho bệnh tật. Kỵ sĩ cưỡi ngựa đỏ tượng trưng cho chiến tranh. Kỵ sĩ cưỡi ngựa đen tượng trưng cho nạn đói và vật giá tăng cao. Kỵ sĩ cưỡi ngựa xám tượng trưng cho cái chết. Thượng đế trao quyền cho họ đoạt lấy ¼ sự sống trên Trái Đất.
Nếu dịch bệnh COVID-19 cho đến nay vẫn chưa biến mất tương ứng với kỵ sĩ cưỡi ngựa trắng, chiến tranh Nga-Ukraine và Israel – Hamas có thể lý giải là kỵ sĩ cưỡi ngựa đỏ, thì cuộc khủng hoảng kinh tế mà ông Biggs chứng kiến sẽ là kỵ sĩ trên con ngựa đen.
Tuy nhiên, Chúa cũng cho ông Biggs biết rằng nước Mỹ sẽ phải chịu một tác động rất lớn, nhưng không phải để tiêu diệt mà là để thức tỉnh. Ông nhìn thấy ông Trump ngồi trong Phòng Bầu dục, hai tay ôm đầu khóc, còn Chúa đặt tay lên vai ông. Sau đó, ông Biggs cảm thấy bóng tối bao trùm nước Mỹ, sức nặng đó bắt đầu giảm dần và ngày càng ít đi. Ông nhìn thấy bầu trời xanh, cây cối xanh tươi và mọi thứ đều tươi đẹp trở lại.
Ông Biggs nói rằng Chúa cho ông biết một cuộc phục hưng vĩ đại đang đến với nước Mỹ. Nhưng trước khi điều đó xảy ra, con người sẽ phải chịu đựng những ma nạn. Ông Biggs cho biết, mọi người gọi quá trình này là “sự phán xét” (Judgement), nhưng Chúa nói với ông rằng đó không phải là “sự phán xét” mà là “sửa chữa” (Correction).
Mục sư Amanda Grace đồng tình với dự đoán của ông Biggs. Bà nói rằng vào năm 2020, Chúa đã cho bà biết nước Mỹ sẽ rơi vào tình trạng hỗn loạn. Thất bại của ông Trump vào năm 2020 đã được an bài từ trước. Tất cả những điều này đang mở đường cho sự “sửa chữa” cuối cùng. Không ít người đã mất tài sản trong những năm gần đây. Vậy nên, họ hy vọng rằng nếu ông Trump đắc cử Tổng thống, mọi vấn đề sẽ được giải quyết, và họ có thể sống thoải mái trở lại. Bà Grace cho biết, theo dự đoán của bà, ông Trump sẽ đắc cử, nhưng những ma nạn nên xảy ra vẫn sẽ xảy ra. Bởi chỉ bằng cách này, con người mới thực sự nhận ra sai lầm của mình và sửa chữa bản thân.
Thực ra, mọi người không nên lo lắng quá nhiều về tương lai. Các nhà tiên tri mà chúng tôi giới thiệu đều đề cập rằng mặc dù nhân loại sẽ gặp khó khăn trong vài năm tới, nhưng nếu con người có tình yêu thương và lòng biết ơn, có thể suy ngẫm, sửa chữa lỗi lầm và đoàn kết với nhau, thì họ sẽ nhận được sự che chở của Chúa trong cơn khủng hoảng này.
Toàn Phong