Như lạc trong hoang dã
Nỗi sợ hãi vây quanh
Hồn người như co lại
Chống bao nỗi đau thầm
Ta một mình chốn lạ
Ôn chuyện thuở trăm năm
Lòng buồn ôi nảo nuột
Vầng trán vết sâu hằn
Hơn mười năm trôi lạc
Ta như hạt cát nhỏ
Giữa sa mạc mênh mông
Chiụ sức nóng oi nồng
Em về quê hương cũ
Có tìm chút hồn nhiên
Tuổi ngây thơ ngày ấy
Thuở mẹ dẫn đến trường?
Ta gơỉ lời thăm lại
Những bè bạn thân thương
Thuở ta đi đến trường
Trong tuổi đời ngây dại
Bây giờ hai thứ tóc
Ngồi gẫm lại cuộc đời
Nhiều đêm sầu tê tái
Thơì gian cứ qua thôi
Hà Đình Huy
Nỗi sợ hãi vây quanh
Hồn người như co lại
Chống bao nỗi đau thầm
Ta một mình chốn lạ
Ôn chuyện thuở trăm năm
Lòng buồn ôi nảo nuột
Vầng trán vết sâu hằn
Hơn mười năm trôi lạc
Ta như hạt cát nhỏ
Giữa sa mạc mênh mông
Chiụ sức nóng oi nồng
Em về quê hương cũ
Có tìm chút hồn nhiên
Tuổi ngây thơ ngày ấy
Thuở mẹ dẫn đến trường?
Ta gơỉ lời thăm lại
Những bè bạn thân thương
Thuở ta đi đến trường
Trong tuổi đời ngây dại
Bây giờ hai thứ tóc
Ngồi gẫm lại cuộc đời
Nhiều đêm sầu tê tái
Thơì gian cứ qua thôi
Hà Đình Huy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét