Thứ Ba, 17 tháng 12, 2013

BA CON RẬN KIỆN NHAU

Một buổi chiều cuối tuần nọ,tại San hô thành .Bốn anh bạn già họ Lý,đó là Lý Công , Lý Cưỡng ,Lý Cò và Lý Cu. Họ cùng rũ nhau ra hóng mát trong khuôn viên Vườn Nhật .Dưới không khí êm ả cuả chiều Thu, Lý Công người nhỏ nhắn nhất trong bọn ,nhưng cũng là người am hiểu thời cuộc nhất trong nhóm .
Trong lúc, vừa thưởng thức những làn gió nhè nhẹ thổi qua những làn da đã lốm đốm đồi mồi. Lý Công đưa tay phải vuốt nhẹ lại mái tóc muối tiêu, đã hằng nhuốm bụi phong trần từ khi còn ở quê nhà,tay trái lấy từ trong chiếc tuí xách một cái radio nhỏ, mắt lò dò tìm các băng tần tiếng Việt .Ông xoay qua xoay lại cái nút vặn đài mấy vòn g mà không tìm ra.Trong lúc ông đang cố tìm cho được làn sóng tiếng Việt mến yêu, Lý Cò ở bên cạnh vội “chộp”lấy cái radio và nói: “Thôi đi ông Công ơi! tìm làm chi cho mất công .Sáng ngày mai tìm báo mà đọc ,nếu có tin tức thì giống y chang vậy chứ gì!” “Ờ tuị tui nghe người ta nói ngoài cái tên cúng cơm là Lý Công, anh còn có một cái tên khác là “Năm thời cuộc”nữa phải không? Bộ anh hay theo dõi thời sự lắm hả?. Lý Cưỡng nhanh miệng nhảy vào: “Cha này mà thời cuộc cái nổi gì!, lý sự cho có.Hễ “thằng giả”û mà gặp đàn bà goá,thì người cuả “thằng giả”û chẵng khác nào cục nam châm ấy vậy!.Lúc còn ở quê nhà ,có một lần tui với “thằng giả”ûđi ra bến xe Bạc liêu đón anh Cóp lên nhà làm đám giổ cho ông Cả Một .Trong û lúc chờ đợi xe anh Cóp đến , “thằng giả” vào cái quán gần đó để giải khát.Vài ba câu chuyện đầu tay,thằng giả nghe đâu lóm phóm cái con “mẹ”chủ quán chồng ả mới vừa đi theo tiếng gọi cuả Diêm Vương ,thằng giả sáp tới liền ,và nổ liền tay,làm tui xém bị thương vì miểng văng.Mãi mê với sách “thầy”dạy ,quên mất đi việc đón anh Cóp.Khi về đến nhà bà CảMột “quất”cho một trận tơi bời.Từ dạo qua Mỹ đến nay có phần bớt đó chứ!”. Lý Cu tiếp lời : “Bớt cái con “mẹt”tui.Mới bửa hổm đây này, thằng giả rề rề lại con “mẹ” Mễ ở đầu đường định thả “thầy ra”,không dè con mụ Mễ này nó biết chút đĩnh tiếng An Nam nó duã cho một trận te tua như “tào chuối rách”,vác xác chạy thụt mạng về nhà ,mấy tháng nay dưỡng quân trong “hậu cứ”chờ cơ hội đó chứ!.Dạo này đi đâu cũng kè kè cái radio bên mình .”
Lý Công: “Vừa vừa thôi các cha, nãy giờ tui nhịn nhiều lắm rồi đó!.Các cha ăn rồi cứ bàn chuyện người khác thôi!”. Lý Cò mổ phóc vào: “Thời sự mà anh Công,thời sự mà không nghe ,không bàn tán thì còn gì là thời sự?” “À mà anh Công anh đã từng được người ta phong cho cái chức “năm thời cuộc”vậy anh có biết gì về những chuyện ở San hô thành gần đây không hà?.Lý Công tự đắc trã lời: “Một bụng đây nè không biết còn ai biết!”.Lý Cu hỏi: “Anh biết cái gì nào?”.LýCông: “Những tháng gần đây tình hình thế giới rất là căng thẳng,chiến tranh Iraq vừa chấm dứt thì lại đến Iran và Bắc Hàn thủ đắc vũ khí nguyên tử để chơi trội với các nước láng giềng.,Hiện giờ thì quân Liên Hiệp Quốc đã đến đó ,nhưng vẫn chưa đem lại sự hoà bình.Đó là hai điểm nóng đã ít nhiều làm thiệt hại vật chất cũng như sinh mạng con người. Và mới đây các nhà quân phiệt bắn xối xả vào các nhà sư biểu tình làm chết mấy người . À còn một trận chiến nữa mà Lý Công tôi muốn nói đến với các “cha”nó cũng không kém phần quan trọng ,đó là trận chiến ở San hô thành”. Lý Cưỡng thắc mắc định cải: “Anh Công anh nói sai rồi, làm gì có  trận chiến ở San hô thành?”.Lý Công : “Thì ra các ông không phải là nhà thời cuộc là phải,và các ông cũng không hiểu gì về chiến tranh cả .Mấy ông nghe Công tui giải thích này.Chiến tranh có nhiều dạng, dạng dùng súng đạn đánh nhau ngoài chiến trận ,như trước năm 1975 tuị mình đã đánh Việt cộng vậy.Trận chiến mà tôi nói ở San hô thành này là “trận khẩu chiến” hay nói văn hoa hơn là “diễn đàn chiến”. Có một số người còn cho đó là “ ganh tị chiến”, vì họ nói từ chổ ganh ghét nhau về “ tính show up” nên choảng lẫn nhau nên làm rùm beng lên. Lý Cò chen vào hỏi: Mà ai ganh tị ai hả anh Lý Công? Trời ơi cái thằng cha Lý Cò này thật là lạc hậu! Ở cái xứ này mà cha chẳng biết ất giáp gì hết trọ hà! Hãy vãnh lỗ tai nghe Lý Công này vào đề thời sự nóng nhé !  Số là vào đầu tháng 9 dương lịch vừa qua nhóm Văn Đàn Đồng Tâm ở bên xứ Cao Bồi qua vùng Thung Lũng Hoa Vàng của mình đây để giới thiệu quyển Đặc San Đồng Tâm 5. Sở dĩ họ đến đây ra mắt là vì ở xứ San hô dê thành của mình cũng có một số “ đại thi sĩ và văn sĩ” góp mặt trong tờ Đặc san đó. Và nghe đâu ngoài những “đại thi sĩ văn sĩ đực rựa” còn có hai nữ hồng quần một trẻ một già. Cái “ghệ”ï trẻ “Biên Lít”   này nghe đâu nhiều chức danh lắm. Nhóm không ưa cái “ghệï” trẻ này thì cho rằng cô ta dùng tiền để mua danh mua phẩm. Nhóm ưa cô ghệï trẻ này thì cho rằng: “ Cô ấy dùng tiền mua danh, nhưng cố có tấm lòng nhân đạo giúp cộng đồng và những người neo đơn” . Lý Cò lên tiếng hỏi Lý Công . Theo anh thì việc làm của cô ghệ trẻ này có đáng ca ngợi không? Chứ tui thì tán thành rồi đấy  anh Công à! Lý Công tiếp lời Lý Cò, Công này cũng vậy thôi! Cô  dùng tiền mua danh đi nữa , cô ấy vẫn còn có tấm lòng với đồng hương. Chú mày coi đó. Không có một đoàn thể nào mà cô ghệ trẻ này không ít nhiều giúp tiền bảo trợ cho, kể cả việc nhỏ nhặt nhất là ra mắt sách. 
Còn bà ghệ già “Ngạc Ông” thì sao? Lý Cò hỏi. Lý Công nói : Bà ghệ già hả! Bả có giúp cho ai đâu, bản thân của bả nghèo rớt mồng tơi làm gì có tiền mà giúp. Đã không giúp được ai, ấy vậy mà còn ghanh ghét người khác, nói hành nói tỏi người khác, đi đến đâu đều gây gỗ, nói xấu kẻ khác. Bà ấy đi đâu cũng vác cái mặt vênh váo như  ta đây là đại thi sĩ tầm cỡ ngang với đại thi hào Nguyễn Du vậy. Ai ở xứ San Hô Dê này mà không biết mặt của bà. Bà luôn sống trên ảo tưởng và luôn nói dối để kiếm danh lợi riêng tư cho bà. Chú mầy có đọc thơ văn của bả chưa. Nếu chưa chú mày hãy tìm đọc sẽ thấy cái cách làm thơ của bà “ đại thi sĩ” này liền hà! Đó là tui nói với chú mày về việc thơ của bả.  Có lần bả huênh hoang chê thơ của cụ Hà Thượng Nhân  là bậc tiền  bối trong thơ nghiệp mà hầu hết ai ai cũng đều trọng nể cụ . Bà nói  cụ Hà chỉ có tiếng hồi xưa  chứ bây giờ làm thơ có hay ho cái gì mà phải trọng nể.  Vậy mà có thằng cha nhà báo nào đó  thằng giả viết bài nhận định về thơ của con mẻ , bốc con mẻ lên mây xanh  cùng với mấy lão già sắp xuống lỗ ở phương trời góc biển nào đâu ấy  cũng khen tới tấp nên bả nghĩ là thơ của bả lên tới đỉnh trời rồi. Thế nên bả mới chuyển sang làm văn . Chú mày có biết không một nhà văn lão thành ở San  Hô Thành này  thường được mời nói về tác phẩm cho các buổi ra mắt sách  một bửa nọ đọc tác phẩm của bà viết  trong quyển tuyển tập nào đó Lý Công Tui hổng có nhớ rõ. Ông nhà văn này có đưa cho Công này bài viết của bà Công tui  đọc thấy mà phát cười cho cái dốt nát về cách dùng từ của bà . Nôi dung của cốt chuyện bả kể về cuộc sống tráo trở gian ác của con người   và vì chỗ gian ác tráo trở đó nên ông trời cảnh cáo con người.  Bà viết như thế này: “ Cuộc đời là những đổi thay, tráo trở nào ai biết được nên ông Trời đã đặt cho nhân loại một danh từ kép” Nhân Gian” để cảnh cáo loài người nhưng chẳng ai biết sợ cứ thản nhiên hành động bất nhân gian để rồi  lãnh hậu quả tức thì….”  Lý Cò chú mày thấy đó! Bả có biết  dùng từ ngữ  gì đâu cho hợp với ý nghĩa của nội dung bả viết. Chú mầy thấy không bả dùng từ sai bét ráo trọi, thay gì chỗ đó người ta phải dùng là “ gian ác” chứ sao dùng là “ Nhân Gian”. Thật hết thuốc chửa . Vậy mà có một nhà văn “ trùng tên với đứa con gái  con ba vợ nhỏ của ông cò Quận 9” ( trong tuồng cải lương ông cò Quận  của Hà Triều Hoa Phượng)   ở bên Tây hay Tàu gì đó khen văn của bà ngang hàng với nhà hai nhà văn lớn  có chân trong Tự Lực Văn Đoàn là Nguyễn Thụy Vũ và Nguyễn Thị Vinh (sic) . Thật buồn cười . Chú mày có biết không! Sao vụ ông nhà văn lão thành lên tiếng về việc bà viết văn dùng sai từ ngữ thì bà phản pháo ông nhà văn này liền. Bà tuyên truyền khắp với mọi người : vì lão nhà văn này dê bả, bả hổng chịu nên bịa chuyện nói xấu bả. Chú mày có thấy cái lưỡi của con mẹ này ghê gớm không? Chuyện trắng nói đen vàchuyện đen đổi thành trắng dễ dàng. Vậy mà nhiều tay già ở xứ  San Hô Dê này cũng nghe đấy  chứ! Già lú lẩn nghe theo lời đường mật thì không đáng trách lắm!  Thật đáng trách là thằng nhà báo nào đó nó ăn thứ gì mà ngu muội để bả dụ khị và cứ sa vào lưới nhện của bả mới thật là khốn nạn chứ! 
Không biết Lý Cưỡng, Lý Cu và chú mày biết không chứ tao mới vừa nghe , và đọc thấy trên  diễn đàn điện tử thấy tên Việt Hải Nào đó phản kháng chửi bả quá trời  vì bả vu khống tên này làm văn học ăn tiền. Tên này tức làm cho bả một phát rât nặng . Tên này moi ra cái vụ bà ta muốn dành  chức “ Văn Đàn Trưởng “ của Đặc  San Đồng Tâm Bắc Cali  nên mới nói xấu đời tư của con ghệ trẻ BL cho hai tên lãnh đạo Đồng Tâm biết . Mong hai tên này  rút lại quyết định cử con ghệ trẻ làm Văn Đàn Trưởng  mà trao chức này cho bà ta . Nhưng hai tên này đâu có nghe lời du khống của bà mới phóng lên internet chơi bà tới bến , bà bị ê mặt  mà lại còn bị con ghệ trẻ BL thưa ra tòa . Nghe đâu tên Việt Hải cũng sắp sửa đưa bả ra tòa nữa vì tội mạ lị ông ta.
Lý Cưỡng hỏi: Bộ Văn Đàn Đồng Tâm nổi tiếng và ghê gớm lắm sao mà bả tranh giành ?  Lý Công nói: Có cái quái gì đâu mà tiếng tăm. Mỗi năm chỉ ra một lần  quyển Đặc San chứ phải là một tờ báo đâu mà lại tranh giành quyền chức. Chỉ có hạng người như bả thuộc loại hám danh , hám lợi mới tranh giành như vậy chứ ai ai có trí óc và có tài năng mà làm như thế.
Trước đây bả đã bị nhiều người đánh trên diễn đàn vì tính “hách xì xằng” của bả . Bả dựa vào người khác để làm cho nổi tiếng nổi tăm. Có người cho rằng bả là “ con ếch  mà muốn thành con bò” . Câu này ý họ muốn nói bả không có tài cán gì ráo trọi, và lại nữa trình độ học vấn quá thấp mà lại muốn làm “ mẫu nghi” thiên hạ nên người ta muốn giáo dục bả để bả trở thành người tốt . Nhưng bả không bao giờ biết lẽ phải là gì . Nên họ dần dần tránh xa bả. Chỉ có thằng nhà báo lọt tròng té nổ nào đó  nó đui nó mới không thấy cái thủ đọan và cái nết xấu xa  của con mẻ nó mới ủng hộ con mẻ để con mẻ ưởng mặt với đời.
Lý Cu hỏi. Theo anh Lý Công thì vụ kiện của con ghệ trẻ BL kiện bả có kết quả không?
Lý Công: Hẳn nhiên là có . Nói xấu đời tư của một người  là không được , vì  luật định . Hậu quả sẽ bị phạt tiền tùy theo mức án, nếu không bị phạt tiền hiệu quả nhỏ nhất là tòa buộc phải xin lỗi kẻ mình nói xấu và trang trải chi phí các án phí. Nhưng cái điều đó cũng không quan trọng bằng xúc phạm đến dân tộc tính . Những người ngoại quốc họ biết chút  ít về ngôn ngữ Việt, thì họ sẽ nghĩ gì về “tính dân tộc”cuả ta?.. Lý Cưỡng hỏi : 
Lý Công nói: Người ngọai quốc sẽ nghĩ xấu về tính dân tộc và cho rằng người Việt chưa đạt đến trình độ văn minh. Thích hay nói bèm kẻ khác vì không hiểu về luật pháp. Bất đắc dĩ lắm mới kiện tụng. Nhưng các ông thấy không, người Việt của mình thường hay bị kiện tụng nhau hoài bởi vì trình độ luật pháp còn kém cõi. Kiện tụng  thì giữa nguyên đơn và bị cáo cũng không có lợi gì  mà người hưởng thụ là luật sư và các nhà làm luật. Tuy nhiên vì không thể hòa giải nên cũng có sự kiện tụng để biết rõ trắng đen. Các ông còn nhớ cái câu chuyện “BA CON RẬN ĐI KIỆN” KHÔNG?.Nếu các ông không nhớ tui kể cho mà nghe.Câu chuyện được Hàn Phi Tử viết như vầy: “Ba con rận cùng hút máu một con lợn,tranh nhau ăn,đem nhau đi kiện.Một con rận khác gặp hỏi:
-Ba anh kiện nhau việc gì thế?
-Ba con rận đáp:Chúng tôi kiện nhau vì tranh nhau một chổ đất màu mở.
-Con rận kia mới nói:Tôi tưởng các anh chẵng nên tranh lẫn nhau thế làm gì.Các anh chỉ nên lo đến con dao của người đồ tể giết lợn ,ngọn lữacuả bó rơm thui lợn mà thôi. Ba con rận nghe ra,biết là sự dại nên không đi kiện nữa,cùng nhau quần tụ ,làm ăn với nhau,dù no ,dù đói,cũng không bỏ nhau.Con lợn thành ra mỗi ngày một gầy, người ta không làm thịt cứ để nuôi ba con rận,nhờ thế mà no đủ mãi.
Sau khi kể xong ,Lý Công bèn hỏi “Có phải người cùng một xứ mà tranh giành lẫn nhau cái lợi trước mắt, không nghĩ gì cái việc lâu dài cho toàn thể ,thì trí khi thật không bằng mấy con rận nói trong truyện này.Tranh cải nhau, đánh nhau ,kiện nhau ,thì oan oan tương kết, lợi chẵng thấy đâu,chỉ thấy hại,cho một mình và lại hại cho cả đàn,cả lũ nữa.Sao không biết:Sâu đục cây ,cây đổ thì sâu cũng chẵng còn:Trùng hại vật,vật chết thì trùng cũng hết kiếp.
Trong trường hợp bà ghệ già quá hỗn láo cô ghệ trẻ chịu hết nổi thì có thể có kiện tụng , nhưng theo Lý Công thì người đồng hương, cùng chung một hoàn cảnh sống tạm dung trên xứ xở của người,không biết đoàn kết thương yêu nhau , giành giựt nhau từng những quyền lợi nhỏ, để cho kẻ thù mượn dao “đồ tể”tiêu diệt thì thật ư là không ngu muội lắm sao?”
Các ông có đồng ý với Lý côngnày không nào?.

KIẾN NÂU

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét